Chương
Ön Mạc Ngôn đưa Bạch Minh Châu về nhà, cô lên lầu tắm rửa, trong chốc lát cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô nằm trên giường chuẩn bị vào giấc ngủ thì đột nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn đến.
Cô mở lên xem thì lại thấy một số máy lạ.
“Em uống rượu rồi thì nghỉ ngơi sớm đi. Nếu như em không muốn uống canh giải rượu thì có thể để một ly nước ở đầu giường, đến đêm dễ khát nước. Chuyện hôm nay ở nhà ăn thật sự rất xin lỗi, anh thật sự không cố ý, xin lỗi em”
Bạch Minh Châu buồn bực, vì sao Ôn Mạc Ngôn lại có được số điện thoại của cô nhỉ?
Cô không trả lời lại, cô hoàn toàn không muốn có quan hệ thân thiết gì với người này.
Nhưng cô vẫn đi xuống nhà rót một cốc nước để ở đầu giường. Đến gần khi tốt nghiệp, cô xin giám đốc nghỉ phép một tháng để trở về chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và việc bảo vệ khóa luận.
Cô đi báo cáo với người phụ đạo rồi đi tìm Hứa Trúc Linh. Cô vừa lên lớp chuyên ngành xong và đang làm bài tập.
Bạch Minh Châu nhìn qua thì thấy cô làm cũng khá tốt.
“Cố Thành Trung dạy cậu à?”
“Không có, là tớ tự làm đấy, có phải rất giỏi không?”
“Giỏi, giỏi, Hứa Trúc Linh là giỏi nhất. Đúng rồi, tối thứ sáu cậu rảnh không, đi xem mắt cùng mình.”
“Gì vậy? Cậu muốn đi xem mắt sao?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy thông tin này thì kinh ngạc đến mức mắt chữ mồm chữ A.
Bạch Minh Châu gõ vào đầu của Hứa Trúc Linh, cười và nói: “Sao? Tớ không được đi xem mắt à?”
“Có phải là chú cậu ép cậu không?” Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi lo lắng.
Nhìn thấy Bạch Minh Châu khẽ lắc đầu thì cô hình như hiểu ra được chuyện gì đó.
“Là… do bác sĩ Doanh đúng không?” Cô hỏi hơi buồn bã.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì rũ mắt nhìn xuống, che đi sắc màu ảm đạm trong mắt.
“Không phải, vì bản thân tớ thôi. Tớ muốn nhanh chóng tìm một nửa của mình, thử một mối tình mới, tớ không muốn dừng lại trong quá khứ và không tiến lên phía trước. Cố Ngọc Vy có dũng khí bước ra từ mối tình trong quá khứ thì tớ cũng không kém cạnh gì cô ấy, tớ cũng làm được vậy.”
“Cậu không cần phải so sánh mình với Cố Ngọc Vy, chuyện tình cảm không phải là một trò đùa..”
Cô vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Minh Châu ngắt lời.
“Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, tớ chỉ đi xem mắt thôi mà. Có thành được không vẫn còn do bên kia quyết định nữa. Người tớ đi xem mắt là con trai của một chiến hữu cũ của chú tớ. Nhân cách, gia thế đều bảo đảm, nghe nói cũng khá đẹp trai, vừa mới đi lính xong, đang quay về để nghỉ ngơi.”
“Tớ không làm bộ đội thì đương nhiên phải tìm một anh lính mới đúng. Cơ bắp này, tứ chi phát triền mới là gu của tớ.”
“Bác sĩ Doanh không phải rất tốt sao? Tính tình hiền hòa, thâm trầm bình tĩnh, không giống như một người thô lỗ.” “Những người thân thể cường tráng đâu phải đều là những người thô lỗ, cậu đừng thấy anh trai của tớ hào hoa phong nhã, giống một quý ông như vậy nhưng trong bộ đội anh ấy anh ấy là người rất nghiêm khắc đấy. Ở nhà của chú tớ, ngoài hai người đàn ông đó ra hình như không còn ai nữa. Lúc ăn cơm cũng vô cùng nghiêm túc, không được có tạp âm. Bạn trai mà tớ tìm ít nhất phải lợi hại hơn anh trai của tớ, nếu không thì làm sao có thể khiến cho anh ấy yên tâm được?”
“Lợi hại hơn bác sĩ Doanh thì.. khó lắm.” Hứa Trúc Linh ôm đầu.
“Sẽ có thôi.”
Bạch Minh Châu cũng không chắc chắn nên chỉ có thể nói ra ba chữ đó.
Thật sự tồn tại người đàn ông tài giỏi hơn Nguyên Doanh sao? Hay là cô đang tự lừa mình dối người, cứ tưởng tiếp xúc với nhiều người đàn ông khác là có thể hoàn toàn quên được Nguyên Doanh sao?
Cho dù hiệu quả rất thấp thì cô cũng muốn thử.
Cô không thể cứ lún sâu trong bùn lầy như vậy được.
Nếu như đã hứa với anh ấy thì cô không thể nuốt lời, đây là lời hứa của một người em gái với anh trai.
Chẳng mấy chốc mà đã tới thứ sáu.
Hứa Trúc Linh tan học từ sớm nên đến nơi hẹn luôn, là một nhà hàng Tây rất cao cấp.
Bạch Minh Châu cũng đã đến nơi.
Cô mặc một chiếc sơ mi vải voan mày trắng, quần bò màu xanh nhạt và giày cao gót gót nhọn.
Cả người toát lên cảm giác khí chất và thanh nhã.
Cùng với lớp trang điểm nhạt càng khiến người khác không thể kén chọn.
“Minh Châu, cậu xinh quá”
“Không cần cậu khen chị đây cũng tự biết.
“Đối tượng xem mắt của cậu đã tới chưa?”
“Chính là người đang ngồi cạnh cửa sổ kia, để đầu định và mặc chiếc áo phông màu trắng đó.”
Hứa Trúc Linh nhìn sang bên đó, cô chỉ thấy một bóng lưng cường tráng, vừa nhìn đã biết thân hình rất to lớn.
Ống tay áo ngắn làm lộ ra cơ bắp trên cánh tay.
Mãnh nam!
“Cậu nhìn thấy chưa, thấy có đẹp trai không?”
“Tớ cũng không biết, mau qua đó đi, đến trễ không tốt đâu.”
Cô kéo Hứa Trúc Linh đi qua đó.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy chính diện khuôn mặt của người đó, đường nét khuôn mặt khôi ngô, mạnh mẽ. Ánh mắt sắc nhọn như đại bàng và cũng kiên định có lực.
Người này cũng khá đẹp trai, chỉ có điều là hơi đen một chút, xem ra bình thường huấn luyện ở bên ngoài rất cực khổ.
“Cô là cô Châu sao?”
Đối phương lịch sự hỏi cô.
“Tôi là Bạch Minh Châu, anh là con trai của bác Lý, Lý Hải Long sao?” Bạch Minh Châu gật đầu rồi giới thiệu Hứa Trúc Linh.
Đối phương có vẻ cũng khá ga lăng, chủ động đưa thực đơn cho các cô để các cô chọn món trước.
Nhưng Bạch Minh Châu ý tứ một chút, gọi cho Hứa Trúc Linh rất nhiều đồ ăn.
Hứa Trúc Linh mỉm cười ngại ngùng: “Ngại quá, tôi ăn hơi nhiều một chút, một lát nữa tôi sẽ thanh toán.”
“Không sao đâu, con gái ăn nhiều một chút đều có phúc.”
Lý Hải Long cười và nói. Hứa Trúc Linh nghe vậy thì có ấn tượng khá tốt với Lý Hải Long nhưng cô không biết Bạch Minh Châu có vừa ý với đối phương không?
Rất nhanh sau đó đồ ăn được dọn lên, Hứa Trúc Linh giữ đúng vai trò làm nền của mình, im lặng ngồi một bên ăn đồ ăn.
Lần này cô tới là để truyền thêm dũng khí cho Bạch Minh Châu, cô chỉ ngồi ở bên cạnh làm nền, không cần làm những chuyện khác.
Bạch Minh Châu giới thiệu một chút về gia đình của mình rồi hai người bắt đầu chia sẻ về những sở thích của nhau.
Có lẽ hai người đều xuất phát từ gia đình quân nhân nên chủ đề nói chuyện có vẻ hơi vĩ mô, đều là những chuyện quốc gia đại sự.
Hứa Trúc Linh ngồi nghe thì đau đầu chóng mặt, còn Bạch Minh Châu thì có thể đáp lại trôi chảy.
Hai người càng về sau càng cười nhiều hơn, trông dáng vẻ thì có vẻ nói chuyện cũng khá ổn.
Hứa Trúc Linh uống nhiều nước nên yên lặng đi vệ sinh.
Cô không ngờ lại đụng mặt Ôn Mạc Ngôn.
Ôn Mạc Ngôn đang ăn cơm với một cô gái xinh đẹp, cô gái kia mặc một chiếc váy dài mày đen, mái tóc xõa đằng sau, trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu hồng nhạt.
Cô lại gần thì còn có thể ngửi thấy mùi thơm phảng phất.
Là nước hoa của tập đoàn Phát Đạt.
“Trúc Linh, em cũng đến đây ăn cơm sao?”
“Em cùng Minh Châu đến đây gặp bạn, cô gái này là…”
Hứa Trúc Linh nhìn sang cô gái kia khó hiểu.
“Đây là…
Hai chữ đồng nghiệp không được nói ra. Đinh Thị Dinh nói trước: “Tôi là bạn của anh ấy, chúng tôi cùng tới đây ăn cơm. Tôi từng xem qua quảng cáo của cô, không ngờ hôm nay lại được gặp. Thương hiệu nước hoa mà cô làm đại diện thương hiệu thật sự khó mua quá, tôi thật sự mua không nổi.”
“Mùi nước hoa của cô cũng rất thơm, tôi đi nhà vệ sinh một lát, hai người cứ dùng bữa đi.”
Hứa Trúc Linh về lại chỗ của mình, không ngờ Lý Hải Long đã rời đi.
Lý Hải Long nhận được điện thoại trong đội nên phải trở về giải quyết một số việc.
“Lý Hải Long cố tình tìm cách bỏ đi sao?”
Hứa Trúc Linh thường xuyên xem cảnh xem mắt trên phim truyền hình, nếu như không muốn tiếp tục nữa thì thường cố ý nhờ người khác gọi điện thoại cho mình để tìm cách bỏ đi.
Bạch Minh Châu lắc đầu: “Chắc không phải đâu, quân nhân chắc không làm những chuyện này đâu. Hợp là hơp, còn nếu không hợp thì cũng sẽ nói thẳng. Anh ấy thật sự có chuyện phải rời đi, trước khi đi còn thanh toán rồi, thậm chí còn tip thêm cho nhân viên một khoản nữa, sợ chúng ta sẽ gọi thêm đồ”
“Nói như vậy thì đối phương tốt quá rồi còn gì, cậu thấy người ta thế nào?”