Chương 3092 “Đúng vậy, cũng đừng quá tạo áp lực cho mình, nhớ buổi chiều ra sân bay.” Cô gật đầu rồi gọi điện thoại cho Cố Hy. “Chuyện đó… Nghe được giọng nam ấm áp du dương truyền tới từ điện thoại phía bên kia, nghĩ đến chuyện sáng nay, cô thấy có chút nghẹn lời. “Làm sao vậy?” “Buổi chiều anh có muốn đi đón cô Bạch và anh Thiên Âu với em không?” “Không được, buổi chiều mở phiên †òa xét xử một vụ án đặc biệt, sợ là không đi cùng em được, thay anh gửi lời hỏi thăm đến cô Bạch và Thiên Âu một chút. Anh sẽ gọi điện giải thích với mẹ, có lẽ buổi tối cũng không thể về ăn cơm” “Gấp như vậy sao?” “Đúng vậy, gần đây ở văn phòng hơi nhiều việc.” Giọng nói của anh có chút bất lực. Cô gật đầu, đành phải như thế. Nhưng cô không muốn một mình đi đến sân bay, nếu không nhất định cô Bạch sẽ lôi kéo cô, nói cái chuyện ép duyên. Cô do dự một lát, quyết định gọi điện cho Thì Uyển Nhi. Khi các cô đến sân bay thì đứng đợi nhìn xung quanh. Rất nhanh sau đó, Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Âu đã xuất hiện ở cửa sân bay, Ôn Mạc Âu cực kỳ giống Ôn Mạc Ngôn, hơi rụt rè, đeo chiếc kính màu vàng tơ, rất giống ông ta năm đó. Tính tình Bạch Minh Châu rộng rãi, phóng khoáng, anh ta không giống chút – nào, nhưng con gái của bà ta lại rất giống mẹ. “Mẹ, là em Niệm Noãn.” Vừa nói xong Ôn Mạc Âu đã đỏ mặt, cảm thấy không ổn lắm… “Gặp người trong lòng của mình sao lại như thế này?” Bạch Minh Châu bất lực lắc đầu: “Thích người ta thì phải chủ động, mẹ giúp con được cái gì? Tình yêu là phải tự mình theo đuổi. Con cứ như vậy làm sao theo đuổi được?” “Năm đó bố con còn biết chủ động, còn con thì sao? Mẹ nghi ngờ không biết con có phải do mẹ sinh ra không?” Bạch Minh Châu trừng mắt nhìn anh, trong lòng có cảm giác rèn sắt không thành thép. Bà ta hy vọng Ôn Mạc Âu sẽ sinh ra nhân cách thứ hai giúp anh ta có thêm can đảm. “Chủ động chào hỏi đi.” “Xin chào… Ôn Mạc Âu ngại ngùng nói nhưng vừa đến gần Gố Niệm Noãn thì lại không nói được lời nào, căng thẳng đứng tại chỗ. Một lúc sau, anh ta mới nói câu tiếp theo: ‘À… Chào buổi chiều.” “Chào cái đầu con ấy!” Bạch Minh Châu đứng sau bất lực võ trán, hận không thể đem nhét vào bụng lần nữa. “Chào anh Thiên Âu, mẹ nhờ tôi đến đón hai người còn Cố Hy có việc nên không đến được. Đây là bạn thân của tôi, Thì Uyển Nhi.” “Xin chào… Cô.” Anh ta bắt đầu nói lắp. Thì Uyển Nhi không nhịn được bật cười, nhất thời Ôn Mạc Âu cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên. “Chúng ta lên xe đi.” Cô chủ động nói, đi ra sau xách hành lý lên ô tô rồi lái Xe Về. Mẹ con Bạch Minh Châu ngồi ở phía sau, bà ta không ngừng thúc giục con trai nói gì đó để phá tan sự im lặng.