Chương 3099 Tim của bọn họ đều rất bồn chồn, đập dữ dội. Cô từ từ nhích ra, gò má đỏ hồng, những giọt nước mắt còn đọng trên hàng lông mi. “Bây giờ anh hiểu ra em thích ai chưa? Em không thích Ôn Mạc Âu, người mà em thích luôn là anh, cũng không biết từ khi nào, em lại thích anh trai của mình” “Nhưng em không dám thổ lộ với anh, cũng không ngờ… Cuối cùng anh lại chọn của bạn thân em Uyển Nhi. Em biết… Bây giờ em rất là đê tiện, em không nên hôn anh, nhưng em muốn cho anh biết rằng, cho dù anh không thích em thì cũng đừng lạnh lùng với em như thế, cũng đừng đẩy em cho người đàn ông khác.” “Em chính là em của anh, anh không nên đối xử với em như vậy, cho dù không thể quay lại thời thơ ấu, xin anh cũng đừng lạnh lùng như thế, được không?” Cô căng thẳng nắm lấy quần áo, biết rằng rất là hoang đường. Gô biết là không nên làm vậy với bạn trai của bạn thân, lại còn hôn anh. Nhưng… Cô thật sự không chịu được, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, bản thân cô sẽ phát điên mất. Trái tim của Cố Hy không ngừng run rẩy, toàn thân anh cứng đờ. Anh bình tĩnh lại rất nhanh rồi nói: “Xin lỗi, con người sẽ luôn thay đổi, em chỉ cần biết anh sẽ không bao giờ làm hại người nhà họ Cố. Anh có thay đổi như nào thì vẫn là người họ Cố.” “Anh chỉ mong em gả cho một người tốt, thay vì phó thác cho người đàn ông khác, anh tin tưởng Ôn Mạc Âu, anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với em.” “Nhưng em không yêu anh ấy, em yêu anh.” “Anh không xứng đáng với tình yêu của em, chúng ta… Không phải người cùng thế giới.” “Tại sao lại không phải?” Cô cuống lên. Nhưng Cố Hy đột nhiên lùi lại một bước. Trong nháy mắt, khoảng cách của anh và cô đã bị kéo dài ra. “Anh chợt nhớ văn phòng có việc, anh về trước đây.” “Cố Hy!” Chắc chắn cô không ngờ rằng anh lại bỏ chạy. Anh cũng không ngoảnh đầu lại, anh uể oải về nhà. Anh không mở đèn vì sớm đã quen với bóng tối. Cả thân hình nặng nề ngả vào ghế sô pha mềm mại. Anh xoa xoa thái dương, còn chưa kịp hít thở nghỉ ngơi thì đột nhiên có một thân hình mềm mại lao tới, đè lên người anh. Anh cau mày hung ác, sự cảnh giác trong lòng trỗi dậy. Anh siết chặt cổ tay cô ta, cô ta đau đến la lên. “Là… Là em, Cố Hy, là em, Uyển Nhi đây” Uyển Nhi vội vàng nói. Cố Hy nghe vậy mới cô ta sang một bên rồi mở đèn. Cô ta mặc sơ mi trắng của anh, có vẻ hơi dài so với cơ thể cô ta, vừa vặn che khuất cặp đùi. Phía dưới là đôi chân dài trắng nón, – cô ta đi chân trần. Rõ ràng là cô ta tỉ mỉ giả dạng, hơi thở trên người còn mang theo hương nước hoa nồng nàn. Chỉ cần Cố Hy là người đàn ông bình thường thì sẽ không thể không dao động. Dù có không thích mình, nhưng ít ta thân hình của cô ta rất đẹp, đủ để níu giữ người như anh. Về phần trái tim anh, sau này cứ từ từ, dù sao cô ta còn thời gian cả đời mà. “Anh đã về rồi hả? Có phải mệt lắm không? Em giúp anh xoa bóp nhé.” “Sao cô lại ở đây? Tôi còn không đưa chìa khoá cho cô mà.” Anh lạnh lùng nói.