Chương 3132 Thích Uyển Nhi: “…” Anh xuống xe mở cửa ghế phụ, chăm chú nhìn cô ta. Cô ta kề cà không chịu xuống, Cố Hy liền chủ động đi đến phía trước, giúp cô ta tháo dây an toàn. Hành động này trong mắt người ngoài, dịu dàng và vô cùng thân mật như vậy sao. “Đừng cho là anh không biết em đang làm gì? Lần sau, còn lợi dụng Niệm Noãn tiếp cận anh nữa, tính tình của anh cũng sẽ không tốt như vậy đâu.” “Anh…” Thích Uyển Nhi nghe được lời lạnh nhạt này, sắc mặt cực kì khó coi, lúc xanh xao lúc trắng bệch. “Người thương, nên xuống xe rồi.” Mặc dù trên miệng anh nói người thương, nhưng Thích Uyển Nhi lại không nghe được bất kỳ cảm giác trìu mến nào. Anh gọi xe, nhìn thấy cô ta lên xe rồi tự tay đóng cửa xe lại. “Không cần phải nỗ lực mưu toan thách thức điểm mấu chốt của anh nữa, em chơi không lại đâu, cả nhà Ôn gia đều chơi không nổi đâu.” “Anh đe dọa em?” “Đúng, nếu không đủ rõ ràng thì anh sẽ nói cẩn thận tỉ mỉ lại chút nhé, anh sẽ đối phó với Ôn gia thì sao, như thế nào nhỉ?” “Được, anh được lắm Cố Hy, em đối với anh một lòng một dạ, nhưng anh lại đối xử với em như vậy sao. Tốt nhất anh nên nhớ những việc anh làm với em, em sẽ… “Vậy thì đợi em có bản lĩnh này mới được, trên đường chú ý an toàn, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma.” Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta. Cố Niệm Noãn chỉ nhìn thấy một bóng dáng, còn tưởng là cô ta thân mật với bạn trai, dặn đi dặn lại tài xế vài câu mới để người đi. Thích Uyển Nhi tức giận đến nôi nước mắt ở hốc mắt đảo đi đảo lại, nhưng không hề rơi. Giờ này khắc này không thể khóc, bị người khác nhìn thấy nước mắt của mình, chính là chứng minh cô ấy thua rồi. Xe taxi mau chóng rời đi, Thích Uyển Nhi mới dám rơi lệ. Cô ta nhìn gương chiếu hậu, bóng dáng đó dần dần biến mất, trái tim vô cùng đau đớn. Đúng lúc này, điện thoại của cô ta vang lên, là một người lạ gọi đến. Cô ta có chút lưỡng lự không nghe, nhưng điện thoại đó lại kiên trì gọi thêm một lần nữa. Lúc này cô ta mới nghe. Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh nói đùa dí dỏm. “Chậc chậc chậc, khóc đến nỗi lê hoa đái vũ, thật đúng là khiến người ta đau lòng mà.” Thích Uyển Nhi nghe được lời này, trái tim hồi hộp một chút, lập tức nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện sát vách có một chiếc xe đang chạy song song trên đường, trên ghế phụ có một người đàn ông tướng mạo quyến rũ, nụ cười yêu nghiệt đang cầm điện thoại gọi cho cô ta, thậm chí còn nháy mắt về phía cô ta. “Anh… Anh là ai?” Giọng của cô ta có chút run rẩy, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt: ‘Cô đối xử chân tình với Cố Hy, tôi đêu cảm động, không ngờ anh ta lại mảy may không chút hành động nào, thật là khiến người ta thất vọng mà. Cô một lòng đối với anh ta, nhưng anh ta thì sao, trong mắt chỉ có Cố Niệm Noãn kia. Có cô ấy ở đây, cô sẽ không có ngày xuất đầu, thật là đáng thương mà.”