Chương 3162 Bà gõ cửa, Cố Hy tưởng thư ký đến, đầu không nâng bảo vào đi. Bà đưa thuốc qua, anh nói: “Để đó đi, đợi lát nữa tôi sẽ uống, tôi xem qua cái này đã… Lời nói còn chưa nói xong, sau khi thấy rõ người tới, Cố Hy lập tức khiêm tốn đứng dậy. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây.” “Thuốc này… để nâng cao tinh thần…” Anh lập tức giải thích. “Thư kí của con nói hết rồi, không cần lừa mẹ nữa. Bây giờ ngay cả mẹ mà con cũng giấu sao?” “Không phải… Con sợ mẹ lo lắng cho nên mới… mẹ nuôi con lớn như vậy, nếu con còn khiến mẹ nhọc lòng thì do con sai.” “Mẹ biết con rất có hiếu, nhưng cho ˆ dù con bốn năm chục tuổi cũng là con trai mẹ, trong mắt mẹ không khác gì đứa nhỏ cả. Mẹ tin con có thể chăm sóc mình thật tốt nên mới mặc kệ con dọn ra ngoài, nhưng kết quả thì sao? Về nhà ở, khi nào vết thương khép lại rồi nói. “Nhưng mà… “Nhưng cái gì mà nhưng, đã bao lâu rồi con không về nhà hả, lâu lâu mới về một lần, cứ như về ăn Tết ấy.” “Vậy… Vậy được rồi…” Cố Hy bất đắc dĩ, đanhphải đồng ý. Bà nhìn quanhbốn phía, phòng làm việc của Cố Hy tuy không lớn, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ. Cấp dưới cũng toàn những người đứng đầu ngành, công việc cũng càng ngày càng nhiều. Nếu anhhọc nganhquản lý tài chính, tất nhiên sẽ làm nên trò trống. Bây giờ bà lại nghĩ tới câu nói của Cố ThanhTrung, Cố Hy không muốn làm bọn họ khó xử nên ngay từ đầu đã không định tiếp quản công ty, mà đi học pháp luật. Thất sự đã làm khó đứa nhỏ này rồi, suy nghĩ rất nhạy bén. „ứ “Con về nhà nhiều một chút, dù bao lâu đi nữa thì con cũng là con mẹ, biết không?” Hứa Trúc Linh sâu xa nói. “Con hiểu rồi.” Anh gật gật đầu, anhsẽ không quên tình cảm dưỡng dục của nhà họ Cố. Anh từng nghe Hứa Trúc Linh nói, Cố ThanhTrung yêu ai yêu cả đường đi nên mới có thể yêu thương mình. Cũng do người phụ nữ không hề có huyết thống này lúc trước nguyện ý lấy dùng bản thân mình mạo hiểm để đổi lấy sự an toàn cho anh. Cho dù lúc ấy chỉ mới ba tuổi, anh cũng đều như rất rõ. Cả đời này anh chỉ nhận một đôi cha mẹ thôi, chính là Cố ThanhTrung và Hứa Trúc Linh. Nếu Hứa Trúc Linh phải rời khỏi nhà họ Cố, anh cũng sẽ không chút do dự đi theo bà. Lúc này đã gần đến giờ cơm trưa, hai người cùng đến căn tin công ty dùng cơm. Đang lúc chuẩn bị xuống lầu, thư kí | tới báo Thích Uyển Nhi tới đây. Hứa Trúc Linh nghĩ bọn họ là người yêu, cũng sắp bàn tới chuyện cưới hỏi rồi, lúc này hẳn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Bà cũng không tiện quấy rầy, nên để bọn họ ở riêng thì hơn. “Có người ăn cơm cùng rồi kia, vậy chắc con cũng không tha thiết gì mẹ nữa đâu, mẹ đi trước đây.” Cố Hy mím môi, Thích Uyển Nhi nhìn thấy Hứa Trúc Linh cũng không biết sẽ tác yêu thế nào nữa, nghĩ vậy anh dân bà ra cửa. Sau khi bà rời đi, Thích Uyển Nhi cầm theo một hộp cơm tỉnh xảo, đồ ăn bên trong đều do cô ta sáng sớm dậy làm, sợ anh ăn mấy đồ dầu mỡ bên ngoài, không tốt cho việc khép miệng vết thương.