Chương
“Lúc trước ở nhà anh cũng thường xuyên làm những việc này. Chị anh chị ở một mình, mặc dù trong nhà lúc nào cũng có người giúp việc nhưng anh luôn cảm thấy không yên tâm nên cứ cách một hai hôm lại qua xem, xem có thể giúp đỡ được việc gì không.”
“Anh… không phải là cậu chủ của nhà họ Ôn sao?”
Cô nghi ngờ không biết mình có gặp phải một cậu chủ hàng giả không.
Theo như những gì cô biết, nhà họ Ôn chỉ có một đứa con trai này, phía trên Ôn Mạc Ngôn chỉ có một người chị gái là Ôn Thanh Hoàn.
Một cậu chủ như vậy là chuyện gì cũng biết, không phải chứ?
Không phải Ôn Mạc Ngôn cũng nên giống như Cố Thành Trung, cả ngày chỉ ngồi trong văn phòng, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu sao?
“Một cậu chủ không được làm những chuyện này sao?”
Ôn Mạc Ngôn nhìn cô nghi hoặc.
“Rất khác biệt..”
Cô chỉ tìm được ra từ này để hình dung Ôn Mạc Ngôn.
Thực sự rất khác biệt.
“Có phải… em nói là anh… rất không bình thường không? Dù sao…” “Đừng nhìn tôi, cảm ơn.” Bạch Minh Châu đỡ trán.
“À… à.”
Ôn Mạc Ngôn phản ứng lại đầy cứng ngắc, anh quay đầu qua rồi nói: “Anh biết em nhất định thấy anh như vậy rất không bình thường dù sao những người quen biết anh đều nói anh như vậy. Anh cũng quen vậy rồi.” “Tôi thấy không phải anh uống rượu rất giỏi sao? Trên bàn rượu có thể đứng một mình một phe, thật sự rất có phong tháu đấy. Tôi còn tưởng cậu chủ những gia đình có tiền, có cả một gia nghiệp phải thừa kế như thế thì sẽ đều giống như Cố Thành Trung. Không ngờ ra khỏi bàn rượu anh là người như vậy. Đúng là vô cùng khác biệt. Người đàn ông như anh các cô gái nhất định cầm đèn đi tìm cũng tìm không ra. Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu là tại sao anh lại thích làm những công việc này như vậy?”
“Anh không thích.”
“Thế sao anh còn làm?”
“Cơ thể của anh luôn không được khỏe lắm, đều là chị anh chăm sóc cho anh. Đợi đến khi anh khỏe lại thì anh đương nhiên cũng muốn chăm sóc lại cho chị của mình chu toàn.”
“Vậy nên những chuyện này… anh đều học làm là vì chị của mình sao?”
“Ừ”
“Không phải là có người giúp việc sao?”
“Chăm sóc người khác phải có tấm lòng, không thể ỷ lại vào người khác được.”
Ôn Mạc Ngôn nói từng chữ một, cảm giác vô cùng chân thành.
Ôn Minh Châu nghe xong thì rơi vào im lặng, thật sự là cô còn đang định chế nhạo Ôn Mạc Ngôn.
Xã hội bây giờ vẫn còn nhưng người chân thật như vậy sao? Nói trắng ra là những người ngốc, bản thân đối xử chân thành với người khác nhưng chưa chắc đã nhận lại được sự chân thành của đối phương.
Vậy mà không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại có những suy nghĩ như vậy.
Những lời cười nhạo lên đến miệng rồi nhưng cô vẫn không nói ra. Từ trước đến giờ cô nói chuyện không biết khách sáo nhưng lần này cô thật sự không nhẫn tâm đả kích Ôn Mạc Ngôn.
“Có lẽ chị anh bây giờ không cần sự chăm sóc của anh nữa đúng không? Bây giờ anh hoàn toàn có thể sống cuộc sống của một cậu chủ mà?”
“Nhưng đã quen vậy rồi.”
Đã nhiều năm như vậy, Ôn Mạc Ngôn từ lâu đã quen vậy.
Anh không thích về nhà, mà lại thích chạy đến chỗ của Ôn Thanh Hoàn.
Ôn Mạc Ngôn cũng quen với việc sống một mình ở bên ngoài, có chuyện gì cũng tự mình xử lý. Làm như vậy có cảm giác thật hơn, cảm giác như mình có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình, không cần làm một con rối đi trên dây.
“Máy hút mùi cứ để đó đi, tôi không biết nấu ăn lắm. Lúc cuối năm xe của tôi bị hỏng, đi sửa mấy lần mà cũng không được, có lẽ sắp đình công thật rồi. Anh đưa tôi đến một nơi này được không, tiện đường mua ít rượu thuốc luôn.
“Được… được.. em chờ một chút..”
Ôn Mạc Ngôn chỉ quay lại nhìn Bạch Minh Châu một cái mà đã bắt đầu nói lắp.
Ôn Mạc Ngôn cũng cảm thấy ngượng, anh thật sự không biết chuyện nói lắp của mình vậy là thế nào.
Rõ ràng lúc không nhìn thì nói năng lưu loát, còn vừa nhìn một cái thì cái lưỡi lại không phát âm ra được bình thường.
Ôn Mạc Ngôn cầm chìa khóa xe, rồi hai người cùng xuất phát. Đi qua tiệm thuốc, cô mua một ít rượu thuốc.
Cuối cùng chiếc xe dừng ở nơi cô định để.
Là trung tâm luyện võ Taekwondo Thái Hoành cao tầng.
Cô vào thang máy, đi thẳng lên tầng .
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy mấy chữ Taekwondo thì hiểu ngay ra mục đích của Bạch Minh Châu đến đây để làm gì.
Không lẽ cô định báo thù cho anh sao, dù sao ba tên kia cũng có ý định làm nhục cô.
Cô đẩy cửa bước vào, cô lễ tân trước cửa nhìn thấy bọn họ thì mỉm cười: “Xin chào hai người, hai người đến học Taekwondo sao?”
“Không, tôi đến tìm người. Lưu Nam, Đổng Thần, Cát Dương ba người này có ở đây không?”
“Có ạ, bọn họ là huấn luyện viên ở chỗ chúng tôi, có lẽ bây giờ bọn họ đang dạy ở bên trong, cô có thể vào trong tìm, ở phòng số .”
“Được, cảm ơn cô.”
Bạch Minh Châu cười rồi nói, cô dẫn Ôn Mạc Ngôn cùng đi vào căn phòng số .
Ba người bọn chúng là huấn luyện viên trong cùng một tổ, thường xuyên dạy chung một lớp nên thường xuyên đi cùng nhau.
Bây giờ đang là giờ nghỉ ngơi, ba người bọn chúng đang ngồi tán dóc, chủ đề nói chuyện đương nhiên là về chuyện hôm qua.
Ba người bọn chúng đều đang cảm thấy hối hận, biết thế không giằng co với tên nhãi con kia nữa, miếng thịt đến mồm rồi mà còn để rơi.
Dù sao thì cô gái đó cũng uống say rồi, là cưỡng ép hay tự nguyện thì cũng không ai biết được, bọn chúng cũng không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý gì, đúng là quá tốt.”
“Hay là tối nay chúng ta vẫn đến đón thử vận may đi? Nói không chừng sẽ nhặt được một em ngon đấy.”
“Ấy… đại ca, cô gái kia không phải là cô tối hôm qua sao?”
“Ai cơ?”
Ba người bọn chúng đồng loạt nhìn ra cửa, nhìn thấy Bạch Minh Châu thì tất cả cùng sáng mắt lên.
“Cô gái, sao cô lại đến đây vậy?” Một người trong số bọn chúng vui mừng nói, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, đánh giá thân hình của Bạch Minh Châu.
Trước nhô sau cong, chỗ cần gầy thì không có một chút mỡ thừa, đúng là một thân hình vô cùng bốc lửa.
Bạch Minh Châu không nói không rằng, đi thẳng đến trước mắt anh ta cho anh ta một cái tát.
Cái tát thật sự đánh mạnh tay và cũng rất kêu. Chỉ một phát đã khiến người vừa nói chuyện ngã nằm ra đất, đầu kêu ong ong, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được.
Đám học sinh đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh thì cũng đứng dậy nhìn, mắt chữ O mồm chữ A.
Một cô gái yếu đuối như vậy lại dám tát huấn luyện viên của bọn họ một cái như vậy sao?
Hai người kia phản ứng lại được, lập tức trở nên hung hăng dữ tợn.
“Cô định làm gì? Cô có biết đây là đâu không mà dám ra vẻ giang hồ như thế?”
Cát Dương tiến lên phía trước với khuôn mặt dữ tợn.
Cả người Ôn Mạc Ngôn mặc dù đang run lên nhưng anh vẫn đứng ra trước mặt Bạch Minh Châu bảo vệ cô.
“Anh định làm gì? Đàn ông đàn ang mà không lẽ định bắt nạt một người phụ nữ sao? Có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này?”
“Lai la tháng ranh con nha may dáy a, tói hóm gua giáo huán may ván chua dú sao? Lai con chú dóng tim dén cúaá dé án dánh, dúng la may khóng muón sóng núá rói.”
Nói rói, anh ta siét chát nám dam, gic lén cao rói dúung het luc dam xuoóng.
Nám dám dó ra tay rát manh, dam trúng khóng dó máu thi cíing nga thang ra dát.
Ón Mac Ngón biet minh phán kháng khóng nói nhung anh có the chiu dung duoc.
Anh có gáng dúng hai tay báo vé lay dáu, anh cúng so anh ta se dánh anh mót trán neén thán.
Nhumng…
Con dau trong du dinh khóng áp tói anh khóng ngo la Cát Duong lai keu lén thám thiet.
Ón Mac Ngón nhanh chóng bó tay ra xem, khóng ngo la Cát Duocng dá ngá xuóng dát, dang ngoói óm dáu gói va phát ra nhúrng tiéng kéu thám thiet.
Xay ra chuyén gi váy?
Ón Mac Ngón khóng biet ráng chính trong lúc anh lay tay che mát thi Bach Minh Cháu da nhanh chóng dá tháng mót cú vao dáu goi cúa anh ta.
Cát Duong mát tháng bang nga ngói ra dát.
Dong Thán nhin thay hai nguói an hem lién tiép nám dát thi cau chát may, báy gio anh ta mói them dánh giá ky Bach Minh Cháu.
Có gái nhát dinh khóng don gián, ra tay nhanh chóng, ánh mát sác lem va mang theo cá vé lanh lung, vura nhin dá biet Ia mót huán luyén vién.
Nhumg anh ta dú sao cúng la dan óng, có uu thé vé súc manh hon. Anh ta lai có phong bi nén nhát dinh sé khóng trúng don.