Chương 3164 “Anh đừng có bùi ngùi nữa, tiếp theo ..nên làm gì đây? Hôn sự này có kết không đây?” “Cô từ từ đã, một khi hai người kết hôn, anh ta thật sự sẽ lấy mạng cô đấy.” “Thật vậy à? Chắc… Sẽ không đến mức giết chết người đâu?” Tuy cô ta tin Cố Hy sẽ thật sự ra tay, nhưng… trong lòng cô ta vân ngâm mong đợi. “Người khôn sợ chết, cô có thể thử „ xem. Cô không dám nếm thử, nói: “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?” “Đi nói cho Cố Niệm Noãn biết cô mang thai, là con của Cố Hy.” “Gì cơ?” “Đứa nhỏ này sinh non lúc nào cũng được, cô sợ gì chứ, không thể khởi quân ồ ạt nhưng không có nghĩa không thể nói cho Cố Niệm Noãn. Nghe thấy thế, Cố Niệm Noãn sẽ hoàn toàn hết hy vọng, Cố Hy không nói ra đâu, thứ anh ta muốn chính là kết quả này, ngược lại sẽ cùng cô diễn kịch cho tròn vai.” “Vậy… Vậy được rồi, tôi thử đã.” Cô ta gật gật đầu. Sau khi trở lại công ty, cô ta lập tức kéo Cố Niệm Noãn đến trên hành lang, xấu hổ vui mừng nói cho cô. “Chuyện này… Niệm Noãn, mình mang thai rồi, là Cố Hy…” Trong ngực cô đang ôm tài liệu, lúc nghe thấy lời này thì tất cả đều rơi xuống đất. Cả người cô cứng đờ, nhiệt độ cũng dần dần biến mất. “Cậu… cậu nói gì cơ?” “Mình mang thai, chẳng lẽ cậu không vui thay mình à? Mình và Cố Hy có con rồi đấy. Nói cũng thật thân kỳ, lúc nào làm cũng dùng biện pháp bảo vệ, nhưng cuối cùng vẫn có, có thể thấy được duyên phận giữa bọn mình và đứa nhỏ này duyên không cạn nhỉ! Nếu trời cao đã chú định, mình và Cố Hy cũng định giữ lại đứa nhỏ này, chỉ tiếc mình vừa đi làm đã phải chuẩn bị từ chức.” “Cậu giữ bí mật giúp mình đã nhé, mình còn chưa muốn từ chức đâu, làm mấy tháng đã.” Cô ta vui vẻ nói, nhìn sắc mặt khó coi vô cùng của Cố Niệm Noãn, trong lòng cũng ngập tràn đắc ý. Chắc chăn bây giờ Cố Niệm Noãn đau lòng muốn chết. Đáng đời, so với sự đau đớn của cô ta, đây mới là cái gì? Cô ta lúc này ngập tràn đắc ý, vuốt bụng, giống như chô đó thật sự có một sinh mệnh nhỏ. Nhưng mà đây cũng không phải kế lâu dài, vẫn phải cần một đứa nhỏ thật sự, cho dù Cố Hy nhãn tâm hơn nữa cũng không làm tổn thương đến con cái. “Bao… bao lâu rồi?” “Tháng này dì cả không tới nên mình đi kiểm tra, sau đó phát hiện đã non nửa tháng. Sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy, chẳng lẽ mình mang thai con Cố Hy, cậu không vui vẻ thay mình hả? Sau này đứa nhỏ này sẽ gọi cậu bằng cô đấy.” “Vậy… Vậy hả? Mình vui chứ, rất… rất vui vẻ, không ngờ… anh ấy bằng tuổi mình, vậy mà hai người đã có con rồi.” Cô nhìn chằm chằm bụng Thích Uyển Nhi, đau lòng đến mức không thở được, giống như có vô số thứ sắc bén đâm vào trái tim cô, để lại từng lỗ thủng rỈ máu. Đau quá… Thật sự rất đau… “Vậy cậu… hai người định khi nào kết hôn? Cũng có con rồi mà.” Cô suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình, tiếng nói lắp bắt đầu vang lên.