Chương
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy cô cúp điện thoại hồi lâu mà vẫn chìm trong im lặng thì không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Tối nay em có chuyên gì sao? Có cần anh giúp đỡ không?”
“Không sao, tôi đi ăn cơm cùng với bạn thôi. Chúng ta về đi.”
“Được được… để anh lái xe…”
Hai người lên xe nhưng Ôn Mạc Ngôn không vội vàng lái xe đi mà cầm lọ rượu thuốc lên.
“Em… tay của em..”
Đến bây giờ Bạch Minh Châu mới để ý đến mu bàn tay của mình, tay cô đã đỏ ửng lên một mảng.
Tâm trí cô bất an nên cũng không hề chú ýe đến, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại quan sát tỉ mỉ như vậy.
Cũng đúng, Ôn Mạc Ngôn vốn dĩ là một người đàn ông như vậy.
“Để tôi tự làm..”
Cô cầm lấy lọ rượu thuốc nhưng vẫn nghĩ đến chuyện của Lý Hải Long nên không cẩn thận đổ ra hơi nhiều, làm đổ cả ra quần áo.
Cô hơi run lên rồi nhanh chóng bỏ lọ rượu thuốc xuống, dung khăn ướt để lau.
“Thôi để anh làm cho.”
Ôn Mạc Ngôn nhẹ nhàng nói, rồi đổ một ít rượu thuốc lên tay mình, xoa một chút cho nó nóng lên rồi mới nhẹ nhàng bóp lên tay cô.
Lực tay của Ôn Mạc Ngôn vừa phải, bóp cũng rất thoải mái nên vết đau trên tay của cô cũng giảm đi không ít.
Cảnh tượng đó khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt, hình như… giống như quay lại thời điểm khi cô còn nhỏ vậy.
Bọn cô bị ba mẹ ép ra sân huấn luyện, sau một ngày thì khắp người đều là vết bầm tím.
Cô đau đến mức cứ ngồi suýt xoa, lúc đó Nguyên Doanh sẽ lấy bình rượu thuốc và thoa thuốc thay cho cô.
Thực ra bản thân anh cũng đã rất mệt, hơn nữa lượng luyện tập của anh còn hơn cô rất nhiều.
Nhưng anh chưa từng kêu đau mà ngược lại còn an ủi cô, cô đau một lúc rồi cũng hết.
Lúc Nguyên Doanh bôi thuốc cho cô, cũng nhẹ nhàng xoa bóp thế này, cứ như là sợ làm cô bị đau.
Cô nhìn đường nét khuôn mặt anh tuấn của Ôn Mạc Ngôn, khuôn mặt của anh có thể coi là đẹp tinh tế, làn da trắng, lỗ chân lông cũng rất nhỏ.
Hơi cúi đầu xuống, cô ở trên cao thậm chí còn nhìn thấy lông my của anh rủ xuống, từng sợi từng sợi rõ ràng, vừa dài vừa đậm.
Thật sự là một người đàn ông rất đẹp trai, sạch sẽ gọn gàng, mùi bạc hà trên người cũng làm cho người khác cảm thấy thanh sạch sảng khoái.
Ôn Mạc Ngôn luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái và an toàn. Cho dù thân thể yếu ớt, tay chân không có bao nhiêu lực nhưng anh không bao giờ bỏ mặc bạn bè.
Ôn Mạc Ngôn thoa thuốc xong còn thổi khẽ.
“Không đau nữa, thổi một lát là sẽ không đau nữa.”
Lúc trước Ôn Mạc Ngôn cũng dỗ dành Cố Cố như vậy. Mỗi lần Cố Cố phải điều trị hay phải tiêm thì đều đau đớn rơi nước mắt Ôn Mạc Ngôn dỗ con bé như vậy rồi lại còn mua cho con bé đồ ăn vặt.
Anh đã quen làm vậy nên cũng coi Bạch Minh Châu như đứa trẻ con để dỗ như vậy.
Bạch Minh Châu còn cảm thấy Ôn Mạc Ngôn rất giống Nguyên Doanh, khi anh thổi tay cho cô, tim của cô khẽ run lên, giống như đang bị một bàn tay vô hình bóp lấy, khiến cô thở không ra hơi.
Cô trở nên hoảng loạn, cô rút tay lại, trong ánh mắt còn có vẻ không dám nhìn Ôn Mạc Ngôn.
“Được… được rồi đó…”
Đầu lưỡi của cô như dính lại, nói chuyện có vẻ không tự nhiên.
Ôn Mạc Ngôn cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng anh không nói nhiều.
“Vậy… bây giờ chúng ta về nhà nhé?”
“Được, về thôi.”
Bạch Minh Châu cảm thấy rối loạn trong lòng, cô không dám nhìn thẳng vào Ôn Mạc Ngôn, cô sợ lại nhớ đến những chuyện ngọt ngào trước đây.
Chuyện cũ càng ngọt ngào thì càng có thể đi vào tận sâu trong trái tim của cô.
Cô mở cửa kính xe ra, gió thổi vào, thổi lên khuôn mặt cô nhưng không nhẹ nhàng mà thậm chí còn có cảm giác sắc nhọn.
Cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến mất hồn.
Ôn Mạc Ngôn cũng không nói gì giảm tốc độ của xe lại, cuối cùng để cho xe dừng lại vững vàng dưới lầu của tòa nhà.
Bạch Minh Châu không chào hỏi gì mà cứ thế đi thẳng về phòng mình.
Ôn Mạc Ngôn còn định để lại lọ rượu thuốc cho cô nhưng đã nghe thấy tiếng cửa đóng “cạch” lại.
“Tâm trạng của cô ấy không tốt sao?”
Anh vò mái tóc ngắn, không hiểu mọi chuyện ra sao.
Đến lúc chiều tối, Bạch Minh Châu nhân được tin nhắn của Lý Hải Long. Cô đã chuẩn bị xong, cô nhìn mình ở trong gương, trang điểm tinh tế, lại còn mặc thêm một chiếc váy liền khiến cô trông càng có dáng vẻ của một thục nữ hơn.
Cô hít sâu vào mấy hơi rồi vứt những suy nghĩ lung tung trong đầu ra sau và ra cửa.
Ở trong thang máy, cô tình cờ gặp Ôn Mạc Ngôn. Ôn Mạc Ngôn đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, để về tự làm cho mình món gì đó.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy cô thì rất vui: “Anh… anh sắp đi siêu thị mua đồ, em, em vẫn chưa ăn tối đúng không? Có… có muốn ăn chung không để anh chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
“Không cần đâu, tối nay tôi phải ra ngoài.”
“Ra. ra là vậy..”
Bạch Minh Châu gật đầu coi như cảm ơn lòng tốt của Ôn Mạc Ngôn.
Lúc thang máy đi xuống dưới còn dừng lại hại lần để những người khác đi vào.
Bọn họ bị ép vào trong góc, có người đàn ông không kìm được nhìn Bạch Minh Châu mấy cái, gái xinh thì ai không thích nhìn thêm một chút chứ.
Ôn Mạc Ngôn cảm nhận được ánh mắt của đối phương, không hiểu vì sao anh tự bước lên phía trước một bước, che trước mặt của Bạch Minh Châu, chắn luôn ánh mắt nhìn thăm dò của người đàn ông kia.
Bạch Minh Châu nhìn thấy bóng lưng ở phía trước thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù Ôn Mạc Ngôn gầy yếu nhưng chiều cao cũng không phải là kém, anh ít nhất cũng cao đến m.
Đột nhiên đứng trước mặt cô, cô còn phải ngước đầu nhìn. Đến tầng cuối cùng, mọi người lần lượt ra ngoài.
Lý Hải Long đã đến đợi trước cửa chung cư.
Nhìn thấy Bạch Minh Châu thì lập tức tiến lên đón.
“Đi thôi.”
“Được.”
Hai người cùng lên xe, Lý Hải Long còn ga lăng mở cửa xe cho Bạch Minh Châu.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy cảnh tượng đó thì tự nhiên hiểu ra. Bạch Minh Châu trang điểm đẹp như vậy hóa ra là để đi hẹn hò.
Lần trước cô uống say, không phải nói người đàn ông cô thích không thích cô sao? Vậy người đàn ông kia là ai?
Ôn Mạc Ngôn cảm thấy khó hiểu nhưng dù sao đó cũng không phải là chuyện của mình nên anh cũng không quan tâm quá nhiều.
Ánh mắt anh nhìn theo chiếc xe đi xa, không hiểu vì sao trong lòng anh đột nhiên cảm thấy không vui.
Cái cảm giác đó cứ trào dâng trong lòng, nó đến đột ngột khiến anh không biết nguyên nhân là gì.
Chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh thì anh mới hoàn hồn lại.
Bạch Minh Châu vè rất muộn, căn chung cư này cái gì cũng tốt nhưng chỉ có điều là hiệu quả cách âm không tốt lắm. Tiếng đóng mở cửa ở nhà bên cạnh Ôn Mạc Ngôn có thể nghe thấy rõ mồn một.
Ôn Mạc Ngôn nhìn đồng hồ, h, rất muộn rồi.
Từ lúc h ăn cơm tối xong, anh đều ngồi đó đọc sách.
Đọc mãi đến h thì thấy bất an trong long, mui huong bac ha cúng khóng the khien anh an thán.
Mai cho dén khi có tiéng mó cúa tu nha bén canh truyen sang thi anh mói cám thay yén tám phán nao.
Dú sao anh va Bach Minh Cháu cíing la hang xóm, durong nhién guan tám mót chút dén chuyén di ve cúa có.
Dú sao có cúing la mót có gái, lai cón ó mót minh ó dáy, anh la mót nguói dan óng duomng nhién phai guan tám chám sóc có mót chút.
Ón Mac Ngón gán sách lai, bay gi?
anh mói chiu vé phóng ngú.
Ngay hóm sau, anh ve biét thu tham Co Co.
C Co song ó dáy rát hop, Húa Trúc Linh cúng rát hop nén hai nguói cung dóc chiém phong ben, cung sáng tao ra nhúrng món án dóc la.
Con Có Thanh Trung thi luón luón trong vai chuót bach án thú dó.
Neú nhu ngon thi bon ho se án thém mót ít.
Con néuú nhu khóng ngon, bon ho nhát guyeét sé khóng dóng dén.
Húa Trúc Linh con lam cho Húa Thanh Trung mót bua an dinh duóng, các loai món án tré con dáng yeu, tróng vua dep lai vira ngon miéng, thát su rát kích thích vi giác.
Có dáng giáo trinh va anh len trén mang, cúng có khóng ít nguoi like va chia se, xem ra cúng rát thanh cóng.
“Ón Mac Ngón dén rói sao? Thú món bánh kem trái cáy nay cúa tói di.
Ngon lám. Kem bo nén ham luong duóng tháp, C Co cúng án máy cái rói day.
“Cám on.”
Ón Mac Ngón ném thú’ mót cái, dúng la rát ngon.
“C Có hinh nhu béo len roi.”
“Cáu ngoc cúa cháu hinh nhu tró nén xau xí rói, sao lai bién thanh dáu heo váy?”
C Co nói chuyén rát sác bén.
Ón Mac Ngón xau hó vi bi chính cháu gái cúa minh coi thuóong: “Cháu không thể cho cậu chút thể diện nào sao?