Chương 3216 “Hai mươi năm cứ như vậy trôi qua, Hai nhận nuôi con trai càng ngày càng nhiều, trên thực tế lại chính là ám vệ do ông ta nuôi dưỡng. Ông ta muốn noi gương giống như năm đó hoàng thất nuôi gia tộc Mold, cũng muốn nuôi một nhóm ám vệ riêng của mình, chỉ nghe lệnh của ông ta. Nhưng dù sao chúng tôi cũng không phải con đẻ ông ta, cho nên ông ta muốn để Gố Hy nhận tổ quy tông. Trước kia phu nhân tuổi trẻ khí thịnh không đồng ý, nhưng hiện tại đã già rồi, bà ta cũng muốn có đứa con dưới gối, cho nên…” “Tôi bị phái tới đây đón thiếu chủ về nhà. Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, chuyện này không thuận lợi như vậy. Hai: không phải chỉ muốn anh ra trở về kế thừa Mặc gia, mà còn muốn anh ta thâu tóm luôn cả tập đoàn Cố Thị, ông ta đã già thế kia rồi mà dã tâm còn lớn như vậy, không sợ mình căng chết sao!” Mặc Quyền trào phúng nói. Thích Uyển Nhi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, không ngờ địa vị của Cố Hy lại lớn như vậy. “Vậy vì sao anh lại gọi là Mặc Quyền?” “Người trong gia tộc Mold đều không muốn nhắc tới năm đó làm chó cho người ta cho nên sửa lại họ thôi, muốn để người ngoài thấy được sự giả dối, cho rằng gia tộc này chỉ là cái vỏ trống rỗng, trước sau đều không có tiền, chẳng qua chỉ vì mặt mũi mà thôi.” “Tôi cũng có tên tiếng Anh, nhưng tôi lại thích hai chữ Mặc Quyền này mà thôi.” “Chỉ vì anh muốn khiến Cố Hy trở lại nhà họ Mặc sao?” “Cô cảm thấy thế nào? Nếu anh ta trở về, vậy những đứa con nuôi như chúng tôi còn có hy vọng sao? Chỉ có thể cả đời làm chó trông cửa cho người †a thôi.” “Vậy anh..” Thích Uyển Nhi trừng mắt, chẳng lẽ anh ra muốn làm hại Cố Hy sao? Mặc Quyền cười cười, gõ gõ phần tàn thuốc, nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không giết anh ra, tôi chẳng qua chỉ có vài suy nghĩ của riêng mình mà thôi. Nếu tôi đã đồng ý với cô, tất nhiên sẽ giúp cô hoàn thành.” “Vậy thì tốt, mong anh tuân thủ lời hứa.” Cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô ta lại quên mất Mặc Quyền và mình lại là một loại người, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, trước mắt cô ta có thể giúp ích cho mình, anh †a giúp cô ta cũng là vì chính mình. Nếu, lúc cô ta không còn ý nghĩa nữa, vậy chắc chắn anh ta sẽ không chút do dự dùng một chân đá văng, không hề có chút thương tiếc nào, dù trước đó hai người cũng ôm ấp thân mật! “Được, cô có thể đi rồi, không cần uống thuốc, tối mai tiếp tục tới đây.” È Thích Uyển Nhi nghe được câu mình có thể đi thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi nghe đến không cần uống thuốc, đêm mai còn đến tiếp, đôi đồng tử lập tức co lại. Trái tim cô ta lập tức nhấc lên cổ họng, thấp thỏm lo âu nhìn anh ta. “Anh… anh còn muốn sao nữa?” “Nếu muốn đạt được mục đích, không trả giá chút thì sao mà được? Không muốn thả con săn sắt thì sao bắt được cá rô.” “Anh..” Cô ta cắn chặt răng, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Mặc Quyền. Dù sao cuộc sống cô ta cũng đen tối như vậy rồi, chỗ của Mặc Quyền là nơi duy nhất cô ta có thể nhìn thấy ánh rạng đông. Bây giờ cô ta cũng không phải là người hoàn hảo nữa, đã tới đây một lần, vậy có lần thứ hai thì cũng sao đây? Thích Uyển Nhi cắn chặt răng, không hỏi tiếp nữa, lúc xuống giường hai chân không khỏi run rẩy. Cô ta vội vàng thay quần áo rồi rời khỏi chỗ của Mặc Quyền.