Chương
“Tôi biến thành như vậy, em không thích sao?”
Anh dựa vào rất gần, hô hấp của nhau cũng có thể cảm nhận được.
Anh chẳng qua chỉ muốn dọa cô mà thôi, đừng tưởng rằng bất kì một người đàn ông nào cũng là người tốt, dù sao…dục vọng của đàn ông là sinh ra đã có sẵn, vứt đi cũng không được.
Nhưng…
Anh nhìn đôi môi mỏng gần trong gang tấc, vậy mà có một loại xúc động, rất muốn lúc đó cúi người xuống, hôn lên cánh môi cô, nhấm nháp một chút mỹ vị của cô.
Anh nghĩ, nhất định rất ngọt ngào.
Cải ý tưởng này một khi bắt đầu xuất hiện lập tức bị anh ngăn cản.
Trong lòng anh hoảng loạn, nhanh chóng rời đi, cầm lấy mắt kính trên bàn đeo lên.
Trong chớp mắt anh rời đi kia, gương mặt đã đỏ ửng lên.
Một giây trở lại nguyên hình. Anh nói: “Tôi chỉ là muốn chứng minh, thật ra tôi cũng có thể giống như những người đàn ông khác, chỉ là tôi không thích những lời như vậy mà thôi.”
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, Bạch Minh Châu còn có chút ngốc nghếch.
Gò má cô ứng đỏ, hơi thở thở ra nóng bỏng.
Cái quỷ gì vậy?
Đột nhiên trêu chọc cô một chút, chỉ là vì chứng minh bản thân!
Cô vội vàng uống hai ngụm rượu vang đỏ để đè nén sự kinh sợ.
Ôn Mạc Ngôn cũng lập tức trở lại chỗ ngồi, khẩn trương vùi đầu bắt đầu ăn.
Không khí lập tức trở nên vi diệu.
Hai người không nói một lời, rót rượu liên tục.
Bạch Minh Châu cảm thấy vẫn vô dụng, từ quầy rượu lấy ra một chai rượu Tequila lâu năm.
Cô hiển nhiên không hiểu về rượu, cũng không biết rượu như vậy uống với đá có ngon hơn không.
Ôn Mạc Ngôn im lặng đi đến phòng bếp, lấy đá ra, đi lại tới lui trong nhà cô rất tự nhiên.
Bạch Minh Châu dựa theo phương pháp của anh uống một ly, cảm thấy rượu trước kia rất khó uống, lập tức trở nên ngọt lành mỹ vị, còn có chút mát lạnh thoải mái, nhất thời mê rượu liên tục uống liền vài ly.
Một chai rượu kia cũng uống đến một nửa, lúc này Ôn Mạc Ngôn mới lên tiếng ngăn cản: “Cái kia…tác dụng của rượu này rất chậm, tôi sợ em say.”
“Có anh ở đây, tôi không sợ, anh là chính nhân quân tử, đúng hay không?”
“Ừ, đúng vậy.”
Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ nói.
“Nhưng em có thể uống say ở trước mặt tôi, không được uống say ở trước mặt người đàn ông khác. Phụ nữ say rượu, có hại đều là phụ nữ, em hiểu chưa?”
Bạch Minh Châu nghe vậy, lập tức nghĩ tới đêm hoang đường hôm đó.
Thật ra Nguyên Doanh không hề làm điều gì sai, đều là do chính mình chủ động.
Lúc ấy, ý thức của cô còn rất thanh tỉnh, rõ ràng có thể đẩy anh ta ra, nhưng cô không ngăn cản, mà để cho sự sai lầm đẹp đẽ này phát triển.
Nếu không có một đêm kia, có lẽ Nguyên Doanh cũng sẽ không tồn tại khúc mắc trong lòng đối với cô.
Cô cũng không có hối hận, cũng không có bất luận điều tiếc nuối gì.
Chỉ là… Về sau cô không bao giờ có thể thoải mái chè chén với anh ta nữa.
Cô nghĩ tới điều này, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều, ngửa đầu rót một chén rượu xuống bụng.
Cô ngồi trên sô pha, vì uống quá nhiều nên nhẹ nhàng dựa vào vai Ôn Mạc Ngôn.
“Tên nhóc anh vì sao lại không yêu đương, bộ dáng tuấn tú, phẩm tướng cũng tốt, nhân phẩm càng là không có gì để nói, vì sao anh không tìm một người?”
“Không tìm thấy người thích hợp, cũng không muốn tìm kiếm qua loa.”
Ôn Mạc Ngôn uống nhiều nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cách nói năng văn nhã.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, cưng chiều nhìn Bạch Minh Châu.
Cô không biết, anh đã một mình ở nhà luyện tập nói chuyện thật lâu với tấm hình của cô.
Anh đặc biệt đi hỏi bộ phận nhân sự muốn một tấm hình so sánh lúc Bạch Minh Châu nhậm chức, phải liên hệ dựa vào tấm hình kia.
Anh cũng không dám nói cho cô, sợ cô cho rằng bản thân anh là một người biến thái.
Anh cũng không muốn mỗi lần nói chuyện với cô đều phải tránh đi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô.
Anh còn lén báo lớp tập thể hình, lớp quyền anh, mỗi ngày tan tầm đều đi huấn luyện Tuy rằng mỗi ngày kết thúc đều eo đau lưng đau, máu ứ đọng cả người, nhưng anh cũng có thu hoạch, sức lực tay chân rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
Ngoại trừ còn khó có thể khống chế việc ngất do máu, nhưng chỉ cần không phải một vũng máu lớn, bản thân vẫn có thể nỗ lực chống đỡ.
Anh chưa bao giờ chán ghét bản thân mình trước kia như thế, anh cảm thấy bản thân có thể trở nên càng tốt hơn.
“Bạch Minh Châu, tôi làm bạn trai của em được không, tôi nguyện ý giúp em ứng phó với người trong nhà.”
“Sao anh lại nhiệt tình như thế này? Giúp tôi anh có lợi ích gì sao?” Bạch Minh Châu mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh, tâm địa người này thật tốt quá, còn có thể miễn phí làm bạn trai giả cho người ta.
“Không… Không có lợi ích gì.” Cô đột nhiên nghiêm túc nhìn anh như thế, ngược lại khiến anh có chút ngượng ngùng, nhanh chóng trốn tránh khỏi ánh mắt của cô.
“Tôi không muốn em qua loa như vậy, em tốt như vậy, ưu tú như vậy, sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn, không đáng vì người khác mà làm tổn thương chính mình. Em nói có đúng hay không? Anh ta không thích em, chứng tỏ anh ta không phải người phù hợp của em. Đối tượng hẹn hò hiện tại của em cũng không hề có tình cảm với em cũng không phải chồng của em.”
“Em còn trẻ, em gấp cái gì?”
“Đúng vậy, tôi còn trẻ, tôi gấp cái gì. Tôi không vội, thế nhưng trong lòng rất trống rỗng và hoảng sợ. Thoáng cái, đem người đàn ông mình thích nhiều năm móc ra khỏi tim, cảm giác rất đau.” Bạch Minh Châu nắm lấy bàn tay to của anh, đặt ở trên ngực mình, mắt ướt át nhìn anh.
“Anh sờ xem, nó đang đổ máu. Nó cũng đang kêu đau.”
Toàn thân Ôn Mạc Ngôn cứng đờ, đột nhiên không kịp phòng ngự.
Đôi tay nhỏ của cô còn mạnh mẽ đặt trên mu bàn tay của mình, bàn tay mềm mại ấm áp như vậy, như là đang trêu chọc trái tim anh.
Cách lớp quần áo, anh cũng có thể cảm nhận được độ ẩm cuồn cuộn không ngừng truyền đến trên người cô.
Độ cong mơ hồ kia, cùng với làn hơi mơ màng, khiến anh có hơi rung động.
Anh…Anh đang nghĩ bậy bạ sao?
Anh sợ tới mức cả người run lên, nhanh chóng lấy tay ra.
Bạch Minh Châu bị hành động hất tay đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, nói: “Anh bị sao vậy?”
“Không, không có gì.”
“Ôn Mạc Ngôn, thật ra anh không mang mắt kính cũng rất đẹp, độ cận thị của anh rất cao sao?”
“Không, không cao, chỉ là thói quen.”
“Nếu như anh không mang mắt kính, khẳng định sẽ có rất nhiều em gái thích anh, người trước người sau nhào tới.”
“Vậy tôi vẫn nên đợi thôi, tôi sợ phiền toái.”
Anh đẩy chiếc mắt kính trên mũi, buồn bực nói.
“Thế nhưng tôi nhìn rất thuận mắt. Ợ.”
Bạch Minh Châu vừa nói, vừa ợ một tiếng thật to. Ở trước mặt Ôn Mạc Ngôn, cô không hề quan tâm tới hình tượng.
Ở trong mắt cô, Ôn Mạc Ngôn chính là chị em tốt!
Là một em gái cẩn thận, tài giỏi, và là một tri kỉ!
Còn cần cô bảo vệ, không có việc gì làm là thích làm việc nhà, trông hoa, nếu ai cưới anh, thật là có phúc.
Khó trách lần nào Cố Cố nhắc đến anh, đều bảo là gả chồng, quả nhiên là nói không sai.
Ôn Mạc Ngôn nghe được lời này, đảo mắt nghiêm túc nhìn cô.
Trong mắt anh, ánh sáng hổ phách hiện lên rực rỡ, trông rất thuần khiết.
“Thật vậy chăng?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy rất đẹp.”
Ôn Mạc Ngôn nghe xong, trực tiếp gỡ mắt kính xuống.
“Thật là đẹp mắt, thật ngoan!”
Bạch Minh Châu nhéo nhéo mặt anh: “Về sau theo chị đây lăn lộn, bảo đảm cho anh ăn sung mặc sướng!”
“Bạch Minh Châu, tôi là một người đàn ông.” Ôn Mạc Ngôn không khỏi nâng cao giọng.
“Rất khó tưởng tượng, anh là một người đàn ông…”
“Em…
Ôn Mạc Ngôn có chút tức giận, đây chính là tính chất nguyên tắc của vấn đề!
Anh đột nhiên ghé sát vào, Bạch Minh Châu cũng không biết né tránh, mũi hai người đều sắp đụng vào một chỗ.
Trên người cô mang theo mùi rượu thơm nồng, trộn lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt, quyến rũ vô cùng.
Đúng lúc này, cách vách còn truy đến tiếng rên rỉ như có như không.
Ôn Mạc Ngôn còn rất thanh tỉnh, biết nhà ở này hiệu quả cách âm không tốt, cho nên âm thanh trái phải cách vách nghe được rành mạch.
Âm thanh kì quái kia, khiến sự ái muội giữa hai người không ngừng tăng lên.
Anh hôn hay là không hôn đây?