Chương
“Đừng để tôi thấy mấy cái này.” Anh nói một cách thù địch.
Bạch Minh Châu trong nháy mắt hiểu được, anh ta cũng sẽ chóng mặt, quả nhiên giống như cô nghĩ.
Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh ta nói: “Anh mau đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Cô vội vàng kéo anh ta ra ngoài, nhờ giám đốc lo liệu phần còn lại.
Cô ở lầu dưới tìm thấy một cái bệnh viện, sau đó nhờ bác sĩ kiểm tra cho anh ta.
Một số khớp xương bị tổn thương nhưng không quá nghiêm trọng.
Bác sĩ lấy ra một tuýp thạch cao định bôi lên cho anh, nhưng không ngờ anh ta lại rút tay về nói: “Để bạn gái tôi bôi, ông xấu quá, né sang một bên.”
“Cậu…cậu thanh niên ăn nói kiểu gì vậy hả?”
Vị bác sĩ già rất tức giận.
Bạch Minh Châu thấy thật đau đầu, liên tục nói xin lỗi.
Cuối cùng cô lấy thuốc, cũng không phải là đối phương tình nguyện đưa cho cô mà là bị chọc tức bỏ đi rồi.
Bạch Minh Châu bất lực nhìn: “Để vị bác sĩ già đó bôi thuốc cho anh không được sao? Sao anh lại chọc người ta tức tới mức bỏ đi như vậy?”
“Lớn lên xấu xí, còn không cho người ta nói hả?” Ôn Mạc Ngôn cho là đương nhiên trả lời lại.
“Vậy tính tình anh xấu xa, tôi có thể nói không?”
“Chỉ cho một mình em nói thôi, người khác mà dám nói tôi, tôi xé rách miệng nó!”
Câu nói này của anh ta không hề chọc cười, lúc nói mặt anh ta đầy sát khí.
Bạch Minh Châu bất lực nhìn xuống, không trả lời, bàn tay nhỏ bé cầm lấy thuốc mỡ xoa đều trên mu bàn tay anh ta.
Anh ta không kêu đau một tiếng nào, thậm chí rên khẽ cũng không có, chỉ có lông mày là khẽ cau lại.
“Trong mắt em, tôi là gì hả?”
Cô hơi sững sờ, không phản ứng kịp, động tác cũng mạnh hơn một chút.
Anh ta bị đau, lông mày nhíu lại, cô vội vàng thả lỏng tay: “Tôi làm anh đau hả?”
“Chút thương thế này có là gì, tôi nói rồi tôi với tên phế vật đó không giống nhau.”
“Em vẫn chưa trả lời tôi, trong mắt em, tôi là gì?”
“Tôi không hiểu câu hỏi này của anh có ý gì?”
“Trong mắt em, tôi là một con người độc lập , hay là một Ôn Mạc Ngôn thay thế? Hoặc là… em vốn dĩ không xem tôi là một con người?”
Hoặc là…
Em không xem tôi là một con người.
Câu nói này từng câu từng chữ chầm chậm rơi vào tai khiến trái tim cô run rấy.
Cô hơi bối rối, lập tức cúi gầm mặt, giả vờ thoa thuốc cho anh ta.
“Anh là anh, là Thiện Ngôn, không giống với Ôn Mạc Ngôn” Thật ra… trong lòng cô nghĩ…
Anh chẳng qua chỉ là một nhân cách chưa hoàn thiện, có bệnh tật và khiếm khuyết, không có cách nào có thể thực sự làm chủ cuộc sống của con người.
Quả thực, không phải người, là một loại bệnh, chỉ là sau khi Ôn Mạc Ngôn phát bệnh, trạng thái này mới lộ ra thôi.
Những lời này, cô không dám nói ra, chỉ có thể giấu trong tim, sợ sau khi anh ta biết được sẽ phát điên mất.
Mặc dù cô né tránh ánh mắt của anh ta, nhưng cô vẫn cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng trên đầu đang khóa chặt bản thân lại.
Cô không biết Ôn Mạc Ngôn sẽ tin lời nói của cô được bao nhiêu.
Cũng có lẽ là không tin một chút nào.
Thoa thuốc xong, cô lo lắng ngước lên, trái tim run rẩy kịch liệt bắt gặp ánh mắt trầm mặc .
Cô cũng không biết nên nói gì, bị ánh mắt của anh khóa chặt, cô ngơ người.
“Tối nay ăn gì?”
Anh đột ngột lên tiếng.
“Hả?”
Cô vẫn chưa phản ứng lại được.
Ôn Mạc Ngôn nhịn không được xoa xoa đầu cô, nói: “Tối nay ăn gì? Trong bữa tiệc, hình như em chưa ăn gì.”
“Tôi… tôi muốn ăn món mà anh nấu, không biết tay nghề.”
Cô còn chưa nói hết, Ôn Mạc Ngôn đã cất tiếng: “Tôi không biết nấu ăn.”
“Vậy…vậy tôi nấu cho anh ăn, tôi biết nấu ăn, anh vẫn chưa ăn cơm tôi nấu phải không?”
Bạch Minh Châu vội vàng nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe câu này, sắc mặt dịu đi một chút.
Anh chưa từng ăn, cái tên phế vật kia chưa từng ăn, rõ ràng mình may mắn hơn anh ta, có thể nếm thử cơm của Bạch Minh Châu nấu.
“Ừm, vậy bây giờ về nhà, em nấu cơm cho tôi ăn đi.”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng xuống giường, trông rất vui vẻ, vui như..một đứa trẻ vậy Bạch Minh Châu đưa anh ta về nhà, nhìn vào tủ lạnh.
Thật ra cô không biết nấu ăn cho lắm, có lúc nấu xong, đến chính cô cũng không ăn nổi.
Thậm chí cô đã xem qua những công thức nấu ăn trên Google và nấu vài món đơn giản.
Cà chua xào trứng, khoai tây sợi xào với ớt xanh, còn có một đĩa gà kho.
Canh…
Canh rong biển trứng.
Ba món một canh, mặc dù vẻ ngoài trông hơi khác một chút, nhưng chắc là ăn được nhỉ?
Cô dọn cơm lên bàn, phát hiện Ôn Mạc Ngôn không có ở phòng khách.
Cô đi một vòng thì thấy anh đang ở trong phòng ngủ của cô.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì, thử coi nệm có mềm không.”
Bạch Minh Châu nghe xong hai má đỏ bừng, cái tên lưu manh này, câu này là có ý gì chứ?
“Ăn cơm thôi. Sao mặt em đỏ vây? Tôi đâu có nói tối nay muốn ngủ lại đây, đương nhiên là nếu em bằng lòng thì tôi cũng sẽ vui vẻ ở lại.”
“Lưu manh, ăn cơm xong rồi về ngay cho tôi, bỏ ý định ngủ lại đây đi.”
Bạch Minh Châu không khách khí nói.
Cô xới cơm cho Ôn Mạc Ngôn, nhìn anh ăn miếng đầu tiên.
Sắc mặt anh có chút khó coi.
“Như thế nào?”
“Lúc nấu, em có nếm thử chưa?”
“Chưa.”
Cô có thể nói với anh là cô còn không tự tin vào tài nấu ăn của mình không?
Cô liền ăn thử một miếng, mặn thật.
Có cái quá nhạt, có cái quá mặn, đĩa thịt gà kho còn khó nói hơn, chưa chín.
Cô nhụt chí buông đũa, nói: “Để tôi gọi đồ ăn tới cho anh nha.”
“Không cần đâu, tôi ăn cái này, tôi thích ăn.”
“Nhưng mà…hoàn toàn không thể ăn được.”
“Chỉ cần là em nấu, tôi đều thích ăn.”
Anh cầm đũa lên, ăn ngấu nghiến, cô muốn cản nhưng không kịp rồi.
Cô thấy anh như vậy, cũng bỏ điện thoại xuống bắt đầu ăn cơm, nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Tất cả chỗ này đều là của tôi, em không được ăn, em tự đi gọi đồ ăn đi.”
Cô vừa quay người Ôn Mạc Ngôn liền nhanh chóng uống hai ngụm nước.
Thật sự là quá mặn.
Làm sao cô ấy có thể ăn những món này, lỡ đâu ăn vô bị đau bụng thì làm sao?
Bây giờ anh cảm thấy tên phế vật đó cũng không phải là vô dụng, ít nhất thì anh còn có thể nấu cơm.
Anh sẽ không thua kém tên phế vật đó, anh ta có thể chăm sóc tốt cho Bạch Minh Châu, lẽ nào anh lại không làm được sao?
Anh mạnh hơn tên đó gấp trăm, gấp ngàn, gấp vạn lần.
Đợi sau khi Bạch Minh Châu nấu mì xong, cô phát hiện Ôn Mạc Ngôn đã ăn sạch sẽ chỗ thức ăn đó.
“Làm sao anh ăn hết được vậy?”
Cô nhịn không được cảm thán hỏi.
“Cái này có là gì, lần đầu tiên em nấu cơm cho tôi, đương nhiên tôi phải ăn cho hết chứ.”
“Tôi hơn cái tên phế vật đó một thứ, tôi ăn cơm em nấu trước anh ta.”
Anh ta đắc ý nói.
Thấy anh ta như vậy, giống như một đứa trẻ, cô nhịn không được hiếu kì hỏi anh: “Anh thích hơn thua với anh ta đến như vậy sao?”