Chương
“Đi lên thôi, phong cảnh ở đây đẹp nhất London day.”
Anh nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ở đất nước xã lạ này, dù sao cũng không cần kiêng kị nhiều như vậy, có thể công khai nắm tay vợ mình, cảm giác này thật tốt.
Hai người vào thang máy lên tầng cao nhất, một tòa nhà cao như vậy hóa ra lại là khách sạn, cao nhất là nhà hàng.
Cả nhà hàng đều là cửa sổ sát sàn, có thể nhìn xuống cành đêm London.
Cô nhìn thấy một con sông xanh thẳm quanh có uốn lượn, đây chính là con sông Lahn nổi tiếng.
Chảy dọc cả London, khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường bên sông sẽ sáng lên màu xanh nhạt, kéo dài cả dòng sông. Cho nên, nhìn từ phía xa, nó chính là một dải ruy băng màu xanh tuyệt đẹp,
Cô nhìn thấy con sông này thì chợt cảm thấy môn ngữ văn mình học đúng là không tốt làm, bởi vì có còn không biết phải diễn tả cảnh đẹp trước mắt này như thể nào
Nhân viên phục vụ bước tới, vì anh đã đặt chỗ trước.
Ở đây có đầu bếp hàng đầu ở khắp nơi, cho nên muốn ăn thức ăn của nước nào họ cũng có thể làm được.
Hứa Trúc Linh nghĩ ngợi, vẫn nên ăn đồ Trung đi, mấy hôm nay ăn đồ Tây có hơi ngắn rồi.
Hai người gọi đồ ăn, Hứa Trúc Linh không nhịn được quan sát xung quanh thì phát hiện ở đây chẳng có bao nhiêu người, vừa vào đã có thể nghe được bản nhạc của Mozart với giai điệu du dương rồi.
Hóa ra ở giữa có một ban nhạc đang biểu diễn.
Âm sắc êm dịu du dương bên tai, quả thực là một kiểu hưởng thụ vô hình.
Hơn nữa người đến đây ăn cơm đều ăn mặc rất lộng lẫy, đoán là thân phận cũng không hề tầm thường.
Nhìn lại mình, ăn mặc có phần hơi bình thường.
Cô không khỏi hỏi anh: “Có phải ở đây rất đặt không?” Theo tiêu chuẩn của em hay tiêu chuẩn của
Tất nhiên là theo tiêu chuẩn của em rồi. Anh thì đầu có biết tiếc tiếng “Vậy thì khá đắt, khuyên em đừng nên hỏi nữa anh sợ tối nay em sẽ đau lòng mà không ngủ được mất. “Hự. Câu này của anh cũng đủ khiến em không ngủ được rồi. Giờ chúng ta có thể đi không? Đột nhiên em nhớ phố ẩm thực kia quá!”
“Đã tới rồi thì cứ an tâm mà ở lại.”
“Nhưng em ăn nhiều lắm.”
Lỡ như bữa này ăn đến nỗi làm anh phá sản luôn thì sao?
Cổ Thành Trung đột nhiên hiểu được ý của cô, anh không khỏi có hơi bất lực. Rốt cuộc là cô không tin mình bao nhiêu, cử luôn lo lắng cô sẽ ăn đến nỗi làm anh phá sản.
Cho dù cô có ăn ở đây cả đời thì cũng không làm anh nghèo được.
Nếu cô không ăn đồ đắt một chút thì sao có thể làm anh có động lực kiếm tiền được chứ “Nếu em ăn mà làm anh nghèo thì cũng xem như là em có bàn lính. Cứ việc ăn đi, chống an văn nuôi nổi em mà. Ngoan
Anh xoa đầu có, ánh mắt đầy vẻ cưng chiếu
Đây cũng xem như là phần thường hôm nay, cảm ơn cô đã cho anh một niềm vui bất ngờ.
Thấy Hửa Trúc Linh đã trưởng thành, anh là người vui nhất.
Chẳng mấy chốc thức ăn được đưa lên, phục vụ vô cùng lịch sự, thái độ cũng rất đúng mực.
Lượng thức ăn không nhiều, Hứa Trúc Linh cảm thấy mình gắp vài đũa là đã có thể ăn xong một đĩa rồi. Anh biết rõ mình ăn bao nhiêu cho nên gọi rất nhiều món, như sợ cô sẽ đói vậy.
Bây giờ cô thà là mình đồi, bàn thức ăn này chắc là phải rất nhiều rất nhiều tiền nhỉ?
Đau quá, cô như nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vō! “Cổ Thành Trung, bây giờ em đang ăn tiền ả?” Cô gắp một miếng thịt, không khỏi tò ra đáng thương nói.
Cổ Thành Trung bị dáng vẻ này của cô chọc cười, gõ vào đầu có nói: “Mau ăn cơm đi, ngoan, ngày mai chống em sẽ kiếm lại cho em, được không?”
“Có lợi này của anh, đột nhiên em cảm thấy mình có thể yên tâm ăn rồi. Thật sự rất ngon, có thể là vì em in được hương vị của tiến dầy”.
Một mặt cô cảm thấy đất, mặt khác vì ngon quá mà không nỡ buông đũa, trong lòng bối rối quả
Cô vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài, không kiểm được lấy điện thoại chụp vài bức. “Cổ Thành Trung, lâu rồi chúng ta không chụp ảnh
Lần trước chụp ảnh là lúc Cổ Ngọc Vy đi mua váy cưới chuẩn bị kết hôn, cách đây rất lâu rồi.
Mặc dù tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng lại ít khi có cảm giác dinh nhau như sam khi nam nữ yêu đương nồng nhiệt, có lẽ là do Cổ Thành Trung khả điểm đạm chín chắn, mà mình thì cũng chưa từng yêu đường, không có kinh nghiệm gì, cho nên cũng không dinh lấy anh lắm, không cần anh phải nhớ mấy ngày lễ hay ngày kỉ niệm gì gì đấy.
Bọn họ dường như rất Phật hệ.
Mặc dù cũng có những va chạm sứt mẻ nhưng tình cảm của bọn họ cũng không xuất hiện mâu thuẫn quá lớn.
Một khi phát hiện vấn đề thì sẽ cố gắng giải quyết thật nhanh. Giống như ném một viên để xuống nước, lần tấn gớn sống, đến lúc sông yên thì mặt hồ lại phẳng lặng như trước, giống như một tấm gương hoàn chỉnh.
Cô ngồi bên cạnh anh, sau đó chụp ảnh cùng anh. Lúc chuẩn bị bấm máy, cô cố ý quay đầu sang hôn lên má anh.
Chụp xong cô nói: “Được rồi “Thế này thôi à? Anh muốn nữa.”
Anh không vui nói. “Không được không được, chỉ có một cơ hội thôi, phải ăn cơm rồi. Ở nơi đông người mà làm thế không hay đâu!”
Cô cười hi hi nói, thấy sắc mặt Cổ Thành Trung trầm xuống trong lòng cô vô cùng đắc ý.
Cô ghẹo một chút khiến tim anh ngứa ngáy, như vậy mới thú vị.
Cô uống nước ngọt nên muốn đi toilet, bảo anh ở đây đợi mình. Lúc cô đi ra, không ngờ lại va phải một cô gái.
Cô không hề để phòng, hai người và mạnh vào nhau, cuối cùng đều ngã xuống đất.
Cho dù mặt đất đã được lau sạch nhưng kẻ đến người đi cũng để lại một số vết bản.
Bên tại có vang lên ám thành sắc bén, cô gái đó dừng dậy thì lập tức kiểm tra vảy áo của mình, bộ váy màu trắng bạc được thêu bằng tay, giá trị không hề nhỏ. “Ôi trời ơi! Cô không có mặt à? Cô và vào tối, cô va vào chỗ nào của tôi rồi, làm thế nào đây? Cô có biết đồ của tôi đắt thế nào không hả?”
Hứa Trúc Linh bị ngã cũng đau mông, chuyện này hoàn toàn không nói được là ai đúng ai sai mà.
Cô vừa ra ngoài thì đối phương đi vào, không ai để ý nên mới va vào nhau.
Cô ta đau, quần áo cô ta bần, còn mình thì may mắn tránh được à? “Tôi cũng ngã, quần áo tôi cũng bần rồi.”
Cô cau mày nói. “Quần áo của cô thì đáng bao tiền?”
Đối phương khịt mũi coi thường, thấy cô ăn mặc rất bình thường thì cho rằng cô là nhân viên vừa giao ca.
Cô ta nghĩ đến giá trị của chiếc váy này thì không khỏi hùng hổ hăm dọa. “Quản lý đâu? Gọi quản lý của các người ra đây, rốt cuộc có chịu trách nhiệm chuyện này không dây “Tôi không phải ”
Cô còn chưa nói xong thì Cổ Thành Trung đến, nhàn nhạt nói,
Sao vậy?”
Đối phương thấy Cố Thành Trung hào hoa phong nhã, áo vest giày da, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai thì không khỏi nóng mắt.
Nhưng nghĩ đến đối phương chỉ là một quản lý thì cô ta mau chóng bình tĩnh lại. “Quản lý, anh phải coi lại nhân viên của mình đi, cô ta làm tôi ngã xuống đất, bắn cả quần áo. Thế mà còn ăn nói hùng hồn quả thực là quá đáng ghét. Bởi thường đi, nhất định phải bồi thường!” Đối phương dứt lời, khí thế ép người.