Chương
Bạch Minh Châu không biết mình nên trách người mẹ đó quá tàn nhẫn hay nên trách nhà chồng quá độc ác, đến thế kỉ hai mốt khi xã hội đã phát triển thế này rồi mà tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề như thế.
Ôn Ngụy Phong ôm đứa bé lao ra ngoài, bởi vì cô bé hít quá nhiều khói độc vào phổi nên đã chìm vào hôn mê.
Anh ta cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, quần áo cực kì bẩn, cánh tay còn có một mảng vết thương bỏng rất lớn, không biết đâu là máu đâu là thịt nhưng dường như anh ta không hề nhận ra hay cảm nhận gì về nó.
Trên mặt là vết bụi đen xì, tóc cũng lộn xộn rối bời, có chỗ còn bịt lửa xém mất. Bấy giờ… Trông anh ta nhếch nhác không cách nào tả nổi.
Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy Bạch Minh Châu vẫn bình an không hề có bất kì tổn thương gì thì cả người chợt cứng đờ, chẳng nói chẳng rằng chuyển đứa bé lại cho nhân viên cứu hỏa rồi nhanh chóng đi vội tới ôm ghì lấy Bạch Minh Châu thật chặt.
Em đi đâu thế, em có biết là tôi lo lắng cho em lắm không hả?” Đó là giọng gào lên cùng với sự lo lắng không sao tả xiết rồi lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta biết bộ phận tài vụ tăng ca nhưng không ngờ cô ấy lại làm việc đến muộn như thế.
Tối nay anh ta đến phòng tập thể hình, tập đến tận bây giờ mới về, nhìn thấy lửa cháy trên lầu thì suy nghĩ đầu tiên chính là Bạch Minh Châu ở trên đó.
Anh ta hoàn toàn không có đủ thời gian để suy nghĩ, trực tiếp lao vụt vào trong. Thời điểm đó lửa đã lan sang nhà kế bên, đội cứu hỏa đang cố gắng dập tắt ngọn lửa.
Anh ta chỉ kịp trùm một cái áo ướt đã lao vọt vào nhưng tìm khắp nơi một lượt vẫn không tìm thấy bóng dáng cô ấy đâu thì anh ta mới khẽ thở phào.
Đội cứu hỏa không có đủ người nhưng bên trong vẫn còn ba người mắc kẹt nên anh ta cũng không rời khỏi đó mà nhanh chóng tham gia vào hỗ trợ. “Vết thương của anh.”
“Mấy vết thương nhỏ đó có là gì đâu, chỉ cần em bình an vô sự là được rồi.”
Vừa dứt lời thì cả người anh ta bỗng nhiên đè nặng lên người Bạch Minh Châu, ngất xỉu. Mỗi lần thấy máu thì anh ta lại bắt đầu choáng váng.
Bây giờ dây thần kinh trong người đều được thả lỏng, anh ta nhìn thấy cánh tay bị thuông của mình thì cuối cùng không thể gắng gượng thêm được nữa, lăn ra ngất xỉu.
Cặp vợ chồng đó đã qua đời, nghe nói bọn họ có thể thoát được nhưng người chồng sống chết không chịu chấp nhận, chỉ cần anh ta nói mình sẽ không ly hôn nữa, dù đó chỉ là lời nói dối trong phút chốc thì người vợ đó đã không giữ chặt lấy anh ta như thế.
Nhưng có vẻ anh ta đã ăn nhầm quả ngoan cổ, nhất quyết phải ly hôn nên người vợ cứ ôm chặt lấy anh ta không chịu chạy khỏi ra biển lửa.
Hai người cháy thành tro bụi rồi vẫn còn ôm chặt lấy nhau không buông.
Người đàn ông liều mạng chạy ra ngoài nhưng người vợ đã dùng mọi cách để ôm chặt lấy anh ta.
Thế cũng xem như là không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng chết… Lại có thể đi cùng nhau xuống suối vàng.
Nếu bên nhà chồng nghĩ thoảng hơn một chút, không cổ hủ với tư tưởng trọng nam khinh nữ đó thì chuyện đáng buồn này đã không xảy ra rồi.
Đáng thương nhất chính là con gái hai người, cô bé bị bỏng trên diện rộng và đang nằm trong bệnh viện để làm phẫu thuật ghép da.
Tiền làm phẫu thuật được mọi người hỗ trợ gom góp lại.
Bạch Minh Châu ngồi trông chừng bên cạnh giường bệnh của Ôn Ngụy Phong, đến bây giờ anh ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Người thì chẳng làm sao cả nhưng cánh tay thì lại thê thảm đáng thương, chẳng có chỗ nào lành lặn, máu thịt bê bết trông rợn cả người.
Bác sĩ đã xử lý vết thương, Bạch Minh Châu đứng nhìn mà đau nhói lòng.
Đội cứu hỏa đích thân đến gửi lời cảm ơn, Ôn Ngụy Phong đã giúp đỡ họ rất nhiều.
Bọn họ là được điều tới trong tình huống khẩn cấp nên không thể điều động đủ người, đội khác vẫn chưa kịp tới để hỗ trợ.
Tất cả mọi người đều lo bỏ chạy để giữ mạng, chỉ có mỗi mình Ôn Ngụy Phong ở lại hỗ trợ cứu người, khi nhìn thấy đứa nhỏ anh ta đã lao vội vào bên trong không hề do dự.
Những người khác trong đội cứu hỏa vẫn còn chần chừ vì ngọn lửa quá lớn, không ngờ là Ôn Ngụy Phong lại là người lao vào. “Chắc là anh ấy yêu cô lắm, anh ta cứ ở trong nhà cô tìm kiếm một lúc lâu, sau khi chắc chắn cô không có trong nhà anh ta mới chịu ra ngoài.”
Đội trưởng đội cứu hỏa nói, những lời đó như tiếng chuông gõ vang trong lòng Bạch Minh Châu.
Chắc là anh ấy yêu cô lắm…
Bạch Minh Châu kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn còn hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc đó phải là tình cảm thế nào mới có thể vượt qua cả giới hạn của sống và chết như thế?
Cô ấy đặt tay lên ngực tự hỏi liệu mình có thể chết đi vì Nguyên Doanh không?
Chắc là có đấy nhưng chắc chắn cô ấy sẽ do dự, suy cho cùng thì sinh mạng cũng cực kì đáng quý.
Nhưng Ôn Ngụy Phong lại chiến đấu quên mình vì cô không biết bao nhiêu lần như thể anh ta không muốn sống nữa vậy, anh ta là tên ngốc ư? Anh ta không biết mạng sống của mình mới là thứ quan trọng nhất ư?
Bạch Minh Châu cứ tròn mắt nhìn như thế rồi chẳng hiểu sao mắt lại bắt đầu ẩm ướt.
Cô nắm chặt lấy tay Ôn Ngụy Phong, không ngờ bọn họ chỉ mới quen biết nhau trong một khoảng thời gian ngân như thế mà cô đã phải khóc vì người này đến tận hai lần. Tên ngốc này, lần nào cũng liều mạng như thế
Ôn Ngụy Phong hôn mê suốt cả một đêm, sáng sớm hôm sau mới từ từ tỉnh lại.
Anh ta cảm thấy cánh tay mình vô cùng đau đớn, nó cứ nóng cháy lên, đau rát đến tận xương tủy.
Anh ta không nhịn được muốn thử cử động rồi lại nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng, người đang giữ chặt lấy tay anh ta.
Anh ta nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện Bạch Minh Châu đang gục xuống mép giường và ngủ say, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy tay anh ta, dùng rất nhiều sức.
Tay cô ấy mềm mại là thế nhưng nó đang cổ chấp giữ chặt lấy tay anh ta như thể một giây sau anh ta sẽ biến thành bọt biển tan mất vậy.
Anh ta không nhịn được cười cười rồi lại đột nhiên cảm thấy chỗ bị bỏng cũng không đến nỗi nào.
Tay anh ta khẽ run run nhưng vẫn không nỡ đánh thức Bạch Minh Châu. Mãi đến khi y tá tới để đổi thuốc thì mới làm cô ấy giật mình tỉnh dậy.
Bạch Minh Châu vẫn còn mơ màng không biết Ôn Ngụy Phong đã tỉnh dậy, cực kì tự giác đứng lên nhường chỗ cho y tá. “Cô ơi, cô về nhà nghỉ ngơi đi, bệnh nhân không sao nữa rồi.”
“Không… Không cần đâu, tôi đi rửa mặt đã rồi la mặt cho anh ấy một chút.”
Cô ấy mơ mơ màng màng nói, sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.
Y tá không nhịn được cười nói: “Anh này, bạn gái anh quan tâm đến anh thật đấy, cô ấy ở bên cạnh anh cả đêm!”
“Thế ư?” Anh ta bất giác cong môi lên, nghe thấy bọn họ nói Bạch Minh Châu là bạn gái mình khiến anh ta cảm thấy cực kì vui vẻ. Bạch Minh Châu rửa mặt xong thì tỉnh táo hơn nhiều, cô bê thau nước rửa mặt ra mới phát hiện Ôn Ngụy Phong đã tỉnh rồi. Cô ấy lập tức hỏi: “Anh tỉnh rồi hả? Anh cảm thấy thế nào? Có phải là đau lắm không?”
“Em hỏi nhiều câu thế thì tôi phải trả lời thế nào đây?” Anh ta cười hỏi.
Nhìn thấy Ôn Ngụy Phong nở nụ cười, mất Bạch Minh Châu lại cay cay, nước mắt cứ rơi xuống như chuỗi hạt đứt dây.
Cô đấm mạnh vào ngực anh ta, nói: “Ai mượn anh sầm vai anh hùng thế hả? Anh không biết khả năng của mình đến đâu ư? Tình huống Nguy hiểm như vậy, ai cho anh lao vao trong đó thể hả?”
“Anh chỉ biết quan tâm đến người khác, vì sao anh lại không chịu quan tâm bản thân mình một chút? Làm chuyện tốt cũng cần nhắc đến tình huống, nếu như nguy hiểm đến tính mạng mình thì phải tự lượng sức mình mà làm chứ!”
“Tại sao anh lại lao lên đó, tôi sống hay chết thì liên quan gì tới anh ư? Quan hệ của chúng ta thân thiết lắm hả? Chúng ta có mối quan hệ yết gì ư?”
“Có liên quan mà… Em chết rồi tôi sẽ rất khó chịu. Nếu tôi biết em đang ở trên đó, tôi lại là người chỉ biết giữ mạng mình nên chỉ có thể ở bên dưới cầu chuyện cho e thì tôi sẽ hận chính bản thân mình.”
“Thế anh lao lên đó thì làm được gì chắc? Nhỡ đâu… Nhỡ đâu lần này anh không được may mắn như thế, bỏ cả mạng mình lại đó thì phải làm sao?” Cô tức giận nói, nước mắt cứ tuôn rơi như mưa, hệt như vòi nước đã mở van nên không cách nào ngừng lại được.
“Tôi cũng không biết mình có làm được gì không nhưng tôi biết mình nhất định phải đi lên, tôi không thể bỏ lại em một mình ở đó được. Cũng may là em không có ở trong nhà, tôi thật sự rất sợ em ngủ quá say và hít phải quá nhiều khói độc. Tôi định rời khỏi đó rồi nhưng nhà kế bên có một bé gáo, tôi nghĩ mình có thể cố…
Tại sao anh lại nghĩ cho nhiều người như thế hả? Anh là tên ngu ngốc! Anh thật sự rất ngu đó anh có biết không hả?”
“Nhưng… Tôi trông thấy em ngoài hành lang, tại sao em phải chạy lên?” Ôn Ngụy Phong hỏi từng chữ một.
Căn phòng… Nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, hơi thở của Bạch Minh Châu trở nên rối loạn, khoảnh khắc đó miệng cô cứ mấp máy mãi những không thể thốt ra nổi một chữ nào. “Minh Châu, tại sao em lại chạy lên đó? Nói cho tôi biết tại sao em lại… Anh ta hỏi cực kì nghiêm túc, đôi mắt màu trà trở nên sâu hơn.
Y tá bôi thuốc xong thì cực kì biết điều ra khỏi đó và tiện thể đóng của cửa phòng lại cho hai người, để đôi trai gái có đủ không gian riêng tư.
Căn phòng cực kì im ắng.
Ôn Ngụy Phong lại hỏi thêm lần nữa nhưng là Bạch Minh Châu vẫn không thể đáp nổi một lời.
Nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi, run run như chợt rơi xuống, hai mắt nhòe đi.
Nhưng bóng dáng Ôn Ngụy Phong trong đôi mắt ấy lại cực kì rõ nét.
Tại sao cô ấy phải… Chạy lên?