Chương
Cậu vừa mới gửi thông điệp cầu cứu đi, những người đang ở gần đây sẽ chạy tới cứu cậu.
Chắc hẳn chú Strzyga đang ở đâu đó xung quanh nơi này, cậu không nên lén lút khỏi đây.
Chẳng mấy chốc bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, lòng cậu chợt giật thót.
Người cứu giúp vẫn chưa kịp tới thì đối phương đã tìm tới tận đây rồi. “Đi đi, không cần phải quan tâm đến tôi.” Cậu viết vào lòng bàn tay cô như thể.
Hứa Trúc Linh lắc đầu, nói: “Chỉ có một mình chị bước vào căn phòng đó, chị là đồng lõa nên có lẽ cũng không thể chạy thoát được.”
“Trong nhà vệ sinh có ai không?”
Vệ sĩ lên tiếng, nhìn thấy phòng vệ sinh trong cùng đang đóng cửa lại bèn đi về phía đó.
Tên đó gõ cửa, nói: “Người nào đang ở trong đó mau ra đây.”
“Nếu không ra thì tôi buộc lòng phải phá cửa đấy!”
Đối phương hung hăng nói, Hứa Trúc Linh biết lần này mình không thể trốn thoát được.
Khi lòng cô nóng như lửa đốt thì không ngờ là bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp nặng nề của Strzyga. “Cô chủ, cô đang ở bên trong đấy ư?”
Ngoài ra ông ấy còn dẫn theo khá nhiều người khiến nhà vệ sinh trở nên chật chội như nêm cối.
Người đàn ông có hình xăm không ngờ lại có nhiều người chạy tới đây như thế, tim gã ta bất giác run lên.
Hứa Trúc Linh lập tức mở cánh cửa nhà vệ sinh vã đỡ Diễn ra.
Strzyga nhìn thấy Diên yếu ớt như tờ giấy thổi cái là bay thì chợt giật mình run rẩy, nhanh chóng đi tới đỡ lấy cậu và phát hiện ra người cậu lòng cháy. “Cô chủ, cô đang… Strzyga giật mình hoảng hốt nói.
Diên lập tức nói bằng ngôn ngữ tay rằng mình bị người ta bỏ thuốc, mau thuê một phòng khách sạn, cậu cần tắm nước lạnh để giảm nhiệt.
Strzyga lập tức dẫn cậu ra ngoài còn những người khác thì không một ai được đi, tất cả đều bị bắt lại.
Hứa Trúc Linh quay đầu lại nhìn những người Strzyga mang đến, tất cả đều có đáng người cao to vạm vỡ, tận mười mấy người … khiến nhà vệ sinh nho nhỏ này trở nên chật chội và khó di chuyển, trông có vẻ khá là đáng gờm.
Strzyga đưa Diên vào phòng khách sạn và xả một bồn nước lớn thật lớn cho cậu, nói: “Cô chủ, sức khỏe cô yếu ớt hơn người ta… Làm thế này không được đâu, hay là tôi…
Ý Strzyga cực kì dễ hiểu, tìm một người nào đó phục vụ cho cậu.
Diễn biết ông ấy đang muốn làm gì, gương mặt tuấn tú chợt đỏ bừng lên, ảo não trừng mắt liếc ông ấy.
Quản gia biết mình thiếu lịch sự nhưng vẫn giữ nguyên đề nghị đó, có thể phục vụ cho cậu chủ nhà ông ấy chính là may mắn cô gái đó tích góp từ kiếp trước.
Diên dùng tay ra dấu bảo ông ấy ra ngoài rồi nửa tiếng sau quay lại.
Ông ấy bất đắc dĩ đặt cậu trong bồn nước lạnh, cực kì lo lắng nhìn cậu rồi dẫn Hứa Trúc Linh rời khỏi đó, đứng ngoài cửa trông chừng.
Cô thấy hơi lo lắng: “Diên… Em ấy bị làm sao thế?”
“Cô không cần phải quan tâm đến chuyện của cô chủ, cô có thể rời khỏi đây rồi.”
Strzyga tức giận nói, cậu chủ ra nông nỗi này là do cái cô Hứa Trúc Linh này.
Rõ ràng đã đồng ý với bà chủ là sẽ quên hết đi, sẽ giữ lấy sự bình tĩnh không nghĩ tới những chuyện khác nữa nhưng vừa nghe được tin tức của cô đã bắt đầu manh nha suy nghĩ, không thể kiềm chế được bản thân mình.
Diễn đã năn nỉ ông ấy để ra ngoài gặp Hứa Trúc Linh, không cần phải chào hỏi với cô, chỉ cần đứng từ xa nhìn cô một lần thôi là đủ rồi.
Ông ấy chăm sóc Diên trong suốt bao nhiều năm nay, nhìn cậu lớn lên, biết cậu đã khổ sở thế nào trong suốt cả quãng đường đi đến ngày hôm nay.
Bị nhốt trong tòa lâu đài từ ngày này sang ngày khác không thấy ánh mặt trời, khó lắm cậu mới tìm được một người bạn nhỏ có cùng chung sở thích, có thể khiến cậu nở nụ cười nên ông ấy đã qua mắt nhưng tai mắt ngầm của bà chủ để lén lút đưa cậu ấy ra ngoài.
Thế nhưng điều ông ấy không ngờ là Diễn ra được rồi thì hi vọng đó không còn là nhìn cô từ xa một lần rồi thôi nữa, cậu muốn tới gần Hứa Trúc Linh, trò chuyện với cô rồi chơi mới nhau thật vui.
Thế nên khoảnh khắc họ vừa mới ra khỏi tòa lâu đài thì Diễn đã bắt đầu tính cách để thoát khỏi ông ấy, cuối cùng cậu đã tìm được cơ hội, lén lút chạy thoát và không ngờ là lại bị người ta bám đuôi rồi gài bẫy, sau đó xảy ra chuyện này.
Hứa Trúc Linh chẳng hiểu mô tế gì, không hiểu tại sao thái độ của ông ấy với cô lại trở nên khó chịu như thế, cũng không thèm nhìn cô lấy một lần, là do cô đã làm sai chuyện gì? “Tôi… Có thể ở lại đây để chờ em ấy ra đây được không? Rốt cuộc em ấy bị làm sao thể, em ấy không được khỏe hả?”
“Cô không biết cô chủ bị cái gì ư?”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì lại khẽ lắc đầu, cô chỉ là người con gái ngây ngô như tờ giấy trắng, cũng chưa bị người ta bỏ thuốc bao giờ nên hoàn toàn không biết Diên bị gì cá. “Quên đi, chuyện này không liên quan gì đến cô cả, cô mau rời khỏi đây đi vì tôi không rảnh để tiếp đón cô. Từ khi cô xuất hiện, cô chủ nhà tôi xảy ra đủ thứ chuyện trên đời.”
Những lời đó chất chứa sự trách cứ khó chịu.
Cô cảm thấy hơi buồn bã, rõ ràng cô chẳng làm bất kì điều gì cả, lúc nãy cô còn cố hết sức để cứu Diễn ra nữa cơ mà.
Diên không thể đi, cũng không thể cử động, cô vất vả lắm mới đưa Diên ra được, mệt đến nỗi mất nửa cái mạng.
Thế mà bây giờ…
Thôi bỏ đi, đừng chấp nhặt với ông chú làm gì. “Tôi… Có thể chào tạm biệt em ấy được không?”
“Không được, mời cô Trúc Linh đi cho.” Strzyga không hề khách sáo nói.
Hứa Trúc Linh biết nếu như mình không đi thì chắc lát nữa sẽ bị ông ấy mời đi bằng một cách khác.
Cô bất đắc dĩ xoay người rời đi, hơi không nỡ và cũng khá là lo lắng.
Cô xuống lầu thì Cổ Thành Trung cũng chạy tới nơi, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm. “Em không sao chứ?”
“Sao anh lại tới đây?”
“Em quẹt thẻ, anh sợ em gặp phải rắc rối gì đó mà lại không chịu nói cho anh biết.”
“Không có. Chỉ là em phải giúp một người bạn thôi, em ấy gặp phải chút phiền phức. Nhưng mà… Hình như em đã làm hỏng chuyện rồi.”
Cô bất đắc dĩ nói, hơi ủ rũ. “Anh không muốn quan tâm đến những người khác, chỉ cần em bình an vô sự là được rồi.” Anh ôm ghì cô vào lòng, ôm thật chặt, suốt cả đoạn đường đi tới đây mí mắt anh cứ giật mãi không ngừng khiến anh có cảm giác chẳng lành.
Cũng may là không sao, nếu không chắc anh sẽ nổi điên mất. “Em muốn chờ người bạn đó bình ra bước ra.”
“Rốt cuộc là người bạn nào thế? Em quen người đó ở London hả?”
Cô gật đầu kể cho anh nghe cách mình quen biết Diễn, nói từ đầu đến cuối.
Cổ Thành Trung nghe nói đó là con gái thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chờ đâu đó khoảng bốn mươi phút thì Strzyga mới ôm Diễn xuống dưới. Cậu lạnh run rẩy, cánh môi tái nhợt.
Sắc mặt Strzyga cũng không đẹp đẽ gì cho cam, chắc là lúc nãy vừa mới bị cậu mằng cho một trận. Bởi vì, ông ấy đã đuổi Hứa Trúc Linh đi.
Lần này không thể gặp mặt nói chuyện rồi chơi với nhau, không biết lần sau sẽ phải chờ đến khi nào.
Khi cậu nhìn thấy Hứa Trúc Linh ở dưới lầu thì hai mắt sáng rực lên, thúc giục Strzyga đi qua đó.
Ông ấy không cam lòng sải bước qua đó, có người lập tức đẩy xe lăn tới, ông ấy buông Diễn xuống.
Sau đó ông ấy cúi người chào, chân thành nói: “Lúc nãy tôi đã có những hành động không phải với cô Trúc Linh, mong cô Trúc Linh có thể rộng lòng tha thứ.”
“Không sao, không sao đâu mà. Cô nhanh chóng khoát tay, nhìn Diên rồi vội vàng hỏi: “Em sao rồi? Em có cần đến bệnh viện không? Trông sắc mặt em không được tốt lầm ấy…
Cậu cầm lấy tay cô, ngón tay run nhè nhẹ bởi vì thuốc trong người vẫn còn một vài tác dụng sót lại, chưa tan đi hết. “Không sao đâu, bạn đừng lo lắng. “Em đã thế này rồi thì làm sao chị không lo lắng cho được, em lạnh lắm đấy, chị xoa xoa tay cho em. Cô hết sức đau lòng nói, nằm lấy tay cậu xoa xoa thật cẩn thận, sợ Diễn đau rồi lại càng sợ cô bé lạnh.
Cổ Thành Trung nhìn thấy hành động đó, chẳng biết tại sao trong lòng anh lại cảm thấy cực kì khó chịu, rõ ràng là hai cô gái khá là thân thiết với nhau thôi nhưng sao anh lại có cảm giác bực bội, hận không thể kéo lấy tay cô để cô chỉ xoa tay cho một mình mình.