Chương
“Anh không thích sự tồn tại của anh ta, anh ta cũng không thích sự tồn tại của anh. Nhưng anh không thể không thừa nhân anh ta có những thứ mà anh không có. Gặp phải người mình yêu thì nên chủ động tiếp cận, không nên giống mấy tên oắt con vô dụng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không chịu làm “Bạch Minh Châu, anh rất thích em, thích thì phải nói ra, phải hành động, cứ giấu mãi trong lòng thi ngoại trừ bản thân sẽ không có ai rõ cả.”
Anh ta thu hết dũng khí mà bày tỏ.
Bạch Minh Châu bị vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh ta làm cho bật cười, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, biết rồi. Chỗ này cách âm không tốt lắm, nếu anh mà nói lớn hơn chút nữa thì toàn bộ nhà trọ sẽ đều sẽ nghe hết đó!”
“Vào trong nhà thôi, tụi em đang ăn lầu đó “Em ăn lẩu ít thôi, món đó không tốt cho dạ dày đầu.” Anh ta vừa nói xong, ánh mắt khinh bị của Bạch Minh Châu trợn lên, anh ta liền cười một tiếng: “Thật ra mọi người đều biết mà, nhưng mà em vẫn sẽ ăn thôi, anh chỉ đang nhắc nhở chút thôi, cũng đâu cấm em ăn luôn đâu mà.”
“Xem như anh biết điều đó, nếu mà anh dám càn em thì em sẽ đánh cho anh quay về chỗ ban đầu luôn đó. Khoan đã, em vẫn còn vài chuyện muốn hỏi anh, anh gặp Cổ Thành Trung ở London rồi a? Anh ta mất tích nhiều ngày vậy, đã đi cả tháng rồi, bây giờ đến cả bóng người cũng không thấy.”
“Anh không thấy anh ta, đúng là anh ta có đến đó xử lý công việc, nhưng mà chưa được mấy ngày đã biến mất rồi. Anh ta có đến bệnh viện cũ của Cổ An Nhiên, chắc là có việc gì rồi.”
“Bệnh viện? Anh ta bị bệnh à?”
“Chắc là do tật ở chân, anh cũng không rõ lắm. Chị của anh rất lo lắng cho anh ta, hình như chị ấy biết gì đó nhưng lại không muốn nói cho anh nghe “
“Nếu thật sự do anh ta bị bệnh, vậy thì có thể thông cảm tha thứ được. Còn nếu anh ta đi tán gái thì em sẽ liều mạng với anh ta. Đợi lát nữa gặp Hứa Trúc Linh, anh đừng nói gì cả, đừng để cô ấy biết chuyện này hiểu không?”
“Cũng đừng có show ân ái đó, cách xã em ra một chút “
“Cái này…”
Hai người quay trở lại phòng khách, Bạch Minh Châu thấy Hứa Trúc Linh đã nốc cạn một lon bia rồi, vẫn muốn khui lon thứ hai ra uống liền lập tức chạy đến cản cô lại. “Cậu không uống được rượu mà, cậu uống cái gì vậy chứ?”
“Ôn Mạc Ngôn về rồi, cao hứng mà, cái này đáng để chúc mừng đó”
“Chúc mừng cũng không thể uống được, cậu uống nước ô mai đi. Mọi người mau ăn đi, còn nhiều lắm chưa có ăn xong đâu.”
Ăn xong bữa cơm này, Hứa Trúc Linh muốn gọi xe quay về nhà, nhưng Bạch Minh Châu không cho, kêu Ngôn Phúc Lâm đưa cô quay trở về.
Ngôn Phúc Lâm đương nhiên là đồng ý, cô uống đến say khướt, một minh bắt xe về ai cũng không yên tâm. quay quay Ngôn Phúc Lâm lái xe chở cô về nhà, thấy tâm trang của cô buồn bã, trong lòng vô cùng đau xót.
Anh ta rất sáng suốt, biết mình nên khắc chế tình cảm của bản thân, anh ta cùng Hứa Trúc Linh không có khả năng, nhưng mà… Thích chính là chính mà, dù hiểu rõ sẽ không có kết quả gì nhưng anh ta vẫn cứ như thiêu thân lao vào lửa, gặp bao khó khăn trắc trở cũng không chịu quay đầu.
Mà điều khiến anh ta càng buồn cười hơn là, dù có thích cô đi chăng nữa cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể giả làm một người anh trai an ủi cô mà thôi.
Trong xe, bầu không khi mang chút kiềm nén.
Hứa Trúc Linh nhức đầu, tựa đầu vào ghế ngồi, miệng vẫn rì rầm lầm bầm, nói mê nói sảng. “Trúc Linh, em vẫn ổn chứ? Anh ta ân cần hỏi thăm. “Em muốn về nhà.”
“Về nhà họ Ngôn sao? Cổ Thành Trung không có ở nhà, em có về đó cũng không có nghĩa lý gì. Ba mẹ cũng rất nhớ em, muốn em quay về ăn một bữa cơm, không thì em về nhà ở một khoảng thời gian ngắn đi mọi người cũng sẽ yên tâm hơn.
Đầu óc Hứa Trúc Linh choáng váng, nghe được những lời này, vẫn còn chút ý thức.
Còn trong rượu vẫn chưa phát huy hết tác dụng, đầu óc của cô vẫn hoạt động bình thường: “Không muốn.” Cô khoát tay la la “Thực ra em có thể tự mình giải quyết ổn thỏa mà, anh chỉ không ở nhà thôi, em không liên lạc được với anh ấy thôi mà. Anh ấy cũng nói với em rồi, là do em tự làm khổ mình mà thôi. Thật sự em có thể vượt qua được chuyện này, cũng không tính là chuyện to tát gì đâu. Nhưng mà… Nhưng mà mọi người cứ nhìn em như vậy
Giống như em bị thất tình vậy, bị người ta đá vậy “Bởi vì mọi người quan tâm nên em mới cảm thấy bản thân không chịu được nổi một cú đã kích.”
“Ngôn Phúc Lâm anh… Em biết anh quan tâm em, anh với Minh Châu đều lo lắng em nghĩ quần. Thực ra. Em không có yếu ớt vậy đâu, em có thể tiếp tục duy trì mà. Chỉ cần…. anh ấy không biến mất bốn năm năm liền là được rồi, không có gì ghê gớm hết. Lần này, có thể tin em được không? Em không phải là con nít mà
Cô lắp ba lắp bắp nói, còn ợ hơi rượu nữa.
Ánh mắt cô mơ mơ màng màng, đôi gò má đỏ rực, lúc cô nói chuyện đôi tay nhỏ bé không ngừng khoa tay múa chán, rõ rằng đã say lắm rồi.
Ngôn Phúc Lâm nghe cô nói thế lòng hơi đau. “Vậy thì anh thà em không cần phải kiên cường như thế”
“Anh… Anh nói gì?”
Cô không nghĩ rõ lắm, hỏi lại lần nữa, anh ta lắc lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, tiễn cô về biệt thự nhà họ Cổ.
Cô đã say giấc nồng trên xe, mái tóc lộn xộn che khuất gò má to chừng lòng bàn tay.
Anh ta khe khẽ thở dài một hơi, vươn tay giúp cô vén lại mái tóc lộn xộn, lại nhìn thấy đổi hàng lông mi của cô đã ướt mèm.
Cô ấy khóc mất rồi…
Ngón tay anh ta hơi cứng lại, trong lòng vô cùng nặng trĩu.
Khóe miệng anh ta cong lên lộ ra nụ cười khổ sở, tự giễu mà nói: “Người đàn ông đó lại làm cho em đau lòng đến thế, nhưng mà em vẫn muốn quay trở về. Anh thật sự thua rồi, thất bại hoàn toàn rồi. Nhưng xem như anh có thua thì cũng không thể nói với em được.”
“Hửa Trúc Linh… Em không thể quay đầu lại xem thứ sao, xem có ai đang tình nguyện đợi chờ em? Anh mong em cùng anh ta có thể hòa hợp, lại mong em cùng anh ta bắt hòa. Anh nghĩ anh thật sự đã điên rồi
Anh ta lắc lắc đầu, bỏ mặc những suy nghĩ lộn xộn ngồn ngang trong đầu mình.
Anh ta xuống xe, mở ra cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế tài xế, cẩn thận giúp cô cởi ra đại an toàn, ôm ngang cô bể lên.
Cơ thể cô rất nhẹ, rõ ràng ăn uống không tệ như thể lại không béo ra thêm chút nào.
Anh ta từng bước từng bước tiến gần đến cánh cửa sắt chạm khắc kia, càng đến gần, trái tim anh ta càng run rẩy.
Thực ra những suy nghĩ riêng trong lòng, cả đời này không buông bỏ được, thật là tốt biết bao. Nhưng anh ta vẫn nhấn chuông cửa, rất nhanh chủ An đã ra mở cửa, đỡ Hửa Trúc Linh. “Sao cô Trúc Linh lại uống say thành cái dạng này. ông chủ nói cô không thể uống rượu. “Tôi không liên lạc được với Cổ Thành Trung, phiến chủ giúp thông báo cho anh ta một tiếng, lần sau Ngân Phúc Lâm sẽ đến đây thăm hỏi, vì em gái của tôi đòi lại công đạo”
Anh ta gần từng chữ một, bởi vì không thể nhìn được cảnh Hửa Trúc Linh chịu ủy khuất.
Chủ An nghe vậy hơi kinh ngạc, gật đầu một cái, tỏ vẻ sẽ chuyển lại lời của anh ta.
Sau đó, ông ấy đỡ người vào trong nhà, mà Ngôn Phúc Lâm dừng lại ở cửa một hồi lâu, cuối cùng nhìn thật sâu một cái, vẫn không nỡ rời khỏi đây,
Bên trong xe vẫn còn lưu lại mùi rượu của có xen lẫn hương thơm trên người cô, vô cùng mê người.
Anh ta hạ kiếng xe xuống, gió lạnh thổi vào buồng xe làm cho đầu óc anh ta hơi tỉnh táo lại.
Có lúc, anh ta thậm chí còn điên cuồng nghĩ cách, rốt cuộc phải dùng biện pháp gì mới có thể có được Hứa Trúc Linh.
Nhưng mà, cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.
Hứa Trúc Linh được đỡ về phòng, chủ An nói: “Cô Trúc Linh, cô có nghe thấy lời tôi nói không?”. “Ừ, chủ nói… nói đi.”
Cô nằm sắp ở trên giường, nói chuyện mơ hồ không rõ ràng. “Hôm nay tất cả nhân viên chúng tôi xin nghỉ tập thể, trong nhà chỉ có một người là có thôi.”
“U… Di di di di…”
“Vậy được rồi, cô Trúc Linh chăm sóc tốt bán thân”
Chú An cười một tiếng, nụ cười có chút gì đó thần bí.
Nếu như Hữa Trúc Linh biết hôm nay ông chủ quay trở lại, cùng cô ngắm nhìn tuyết đầu mùa, không biết cô cao hứng đến nhảy cẫng lên không.
Sau khi chủ An rời khỏi, Hứa Trúc Linh cũng bị men rượu làm say choáng váng, rơi vào giấc ngủ mê mang.
Nhưng cô ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy miệng lưỡi mình đẳng khô. Khát quá…