Chương
Cổ Thành Trung nghe xong, bước chân có chút dừng lại, đôi tay to lớn cũng vô thức nắm chặt, khiến tay cô đau một chốc.
Cô nhận ra, không kìm nổi càng thêm nghi hoặc “Không có gì, chỉ tò mò thôi.”
“Sinh con thật sự rất đau, em chứ sinh bao giờ nhưng mỗi tháng kinh nguyệt đến thì không dễ chịu gì, toàn đầu đến chết đi sống lại. Nếu như đau… thì có thể không sinh con không?”
“Nếu em muốn, vậy cũng được.”
“Chúng ta vẫn còn An Nhiên, sau này An Nhiên có bạn trai, cũng có thể tiếp quản doanh nghiệp của gia tộc. Anh không hề có suy nghĩ phong kiến, gia nghiệp phải để lại cho con trai. Em nhỏ bé gầy yếu như vậy, sao có thể chịu được chuyện sinh con. Hơn nữa anh xem qua số liệu thống kê, mỗi tháng có cả nghìn sản phụ chết vì sinh nở, nếu sinh con nguy hiểm như vậy. anh nguyện không cần “Anh cũng lý thuyết hóa quá, anh xem chi Thanh Hoàn không phải văn tốt sao?”
“Vậy nếu anh nói Thanh Hoàn sinh đứa bé này lết sinh khó thì sao, hơn nữa lúc mang thai bác sĩ còn chẩn đoán nhịp tìm đứa bé rất kém, có thể thành thai chết lưu bất cứ lúc nào, còn liên lụy đến cả mẹ, em vẫn cho rằng tốt sao?”
“Cái gì?”
“Thanh Hoàn cũng là chín đường nhất sinh mới có thể sinh được đứa trẻ này ra. Lúc anh đến, cô ấy thoi thóp thờ, suýt nữa thì mất mạng. Anh hỏi cô ấy có đau không, cô ấy lại nói với anh là không đau, anh biết là cô ấy đang nói dối. Cô ấy muốn anh hai có con nối dõi nên mới liều mạng như vậy. Anh không hy vọng em sẽ giống thế, anh chỉ muốn em sống thật tốt. “Cổ Thành Trung, em nghĩ anh không chỉ có một trăm viên kẹo.”
“Cái gì?”
Anh không thể khống chế nổi trước chủ đề đột ngột của cô, anh nhìn cô đầy nghi hoặc “Kẹo gì?”
“Em nghĩ anh có hàng trăm nghìn viên, tất cả đều trao cho em, em bị ngọt không chịu nổi rồi. Em cũng muốn cho anh nhiều như vậy nhưng lục đi lục lại cũng chỉ có mười viên Kẹo anh cho em ăn không hết mà anh vẫn muốn cho tiếp. Nhưng kẹo em cho không đủ để xỉa răng thì anh lại nhất quyết đòi lấy “Cổ Thành Trung, em cũng muốn trở nên mạnh mẽ, để ham muốn tiền tài, quyền lực, sắc đẹp của anh, như vậy em có thể yên tâm một chút, miệng vẫn ăn mà tay vẫn có thể mặt dày đòi thêm.”
Cổ Thành Trung nghe vậy dường như hiểu ra điều gì đó. “Ai dạy em những lời không biết trời đất là gì như vậy?”
“Là con dâu chủ quán nói, chị ấy nói rất đúng, em cũng không phản bác lại được. Mười viên kẹo, sao anh có thể coi như bảo bối được thế?”
“Bởi vì anh biết, đây là tất cả những gì Trúc Linh nhà anh có, em đã đem cho anh tất cả, quả trận quý, anh cũng không cam tâm giữ của riêng, nên đã đem phần của cho em”
“Thật tốt, rất công bằng, đều là cho đi tất cả.
Cổ Thành Trung nhẹ nhàng ôm cô, bàn tay to lớn vuốt mái tóc cô, xoa xoa đầu cô.
Hứa Trúc Linh không thể nhịn được nữa, bật khóc to thành tiếng. “Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi. Hứa Trúc Linh cuối cùng vẫn về biệt thự, chủ An thấy cô về thì rất vui vẻ. “Chào mừng cô chủ về nhà
Chủ An cùng những người khác trong nhà đồng thanh nói.
Cô Lan đi tới xách đồ giúp cô. “Cô chủ, cô cuối cùng cũng trở về rồi, chúng tôi lo cho cô lắm.”
“Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”
“Chúng tôi thì cũng chỉ có lần này, cô cậu chủ đều tốt là được rồi.”
“Cô Lan, cô đưa cô ấy về phòng thu dọn chút đi.”
Cổ Thành Trung giao phó công việc.
Cô Lan là người làm lâu năm của gia đình nhà họ Hứa, có thể nói là người nhìn Hứa Trúc Linh trường thành.
Hứa Trúc Linh không có người thân ở đây nên đặc biệt thân thiết với cô Lan.
Cô có rất nhiều nỗi lòng, có thể tìm được người dốc bầu tâm sự cũng tốt. Cô Lan đương nhiên hiểu ra điều này, đưa Trúc Cô ngồi trên giường, thở dài, nói một cách bất lực
Linh về phòng. “Chuyển đi chuyển lại cuối cùng vẫn quay về điểm ban đầu “Không tốt sao? Cô vô tâm như vậy, muốn chia tay với cậu Trung sao?”
“Cháu nhỏ bé quá “Cô chủ, cô là người phụ nữ mạnh mẽ nhất tôi từng thấy, đừng nói những lời như vậy nữa, tôi không thích nghe đâu.”
Cô Lan xoa xoa đầu cô, nói: “Tôi nhìn thấy cô lớn lên, cô như thế nào tôi rất hiểu. Cậu Trung thích cô không phải không có căn cứ, cô cũng không phải người vô dụng, tôi thấy cô chủ là người tốt nhất.”
“Vẫn là cô tốt với cháu, lúc nào cũng khen châu dỗ cháu. Từ bé đến lớn cháu vẫn biết mình là đứa con riêng thấp kém, cảm thấy rất xấu hổ. Cháu cũng không biết mẹ cháu trông như thế nào, cha đối với cháu thì không tốt. Chỉ có cô là lúc nào cũng lén đem đồ cho cháu ăn, còn là món thịt viên cháu thích ăn nhất “Tôi thì nhìn thấy mẹ có rồi, nhưng thấy hai người không giống nhau lắm. Diện mạo của Hứa Đức Thắng và mẹ cô đều không đẹp nhưng lại sinh ra một đứa con gái xinh đẹp duyên dáng đến thếp “Thật ạ? Là di truyền cách thể hệ “Có thể, thôi đừng nói nữa. Ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ linh tinh gì, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”
“Vâng, cô có thể ôm cháu không? Cháu mặt “Để cô Lan dỗ cháu ngủ.
Hứa Trúc Linh nằm trong lỏng cô, dường như được cuộn mình trong lòng mẹ, chim vào giấc ngủ.
Cổ Thành Trung vừa hay lên lầu nhìn thấy cảnh
Anh cần thận bế cô từ vòng tay cô Lan, đặt cô lên này. vai.
Cô bất giác nhận ra, mắt nhắm mắt mở còn ngái ngủ, thấy anh cô liền an tâm. “Anh đến rồi.”
“Ừm, mệt lắm không?”
“Một chút, hai hôm nay đều ngủ không ngon, vì lẽ kỷ niệm trường nên cử bận suốt nên “Thế thì ngủ đi, anh sẽ bên em”
Hai người nằm xuống, có rúc vào lòng anh, còn anh ôm chặt lấy cô, xoa xoa dầu.
Vô cùng thân mật.
Cô ngủ giác này rất sâu, chắc là do có anh bên canh,
Đến tận mười giờ sáng hôm sau cô mới tỉnh ngủ, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bên cạnh trống không, Cổ Thành Trung đã mất tăm đầu rồi.
Từ trước đến giờ anh không có thói quen ngủ nướng.
Cô nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, tự dựng nghĩ tới chuyện hồ đồ sáng hôm đó,
Bây giờ hai người đã xác định quan hệ, thi không cần phải khổ sở chờ đợi đến lúc cô hai mươi tuổi nữa? Sau này có thể ngủ cùng nhau, cũng không nguy hiểm lắm?
Cô không thôi nghĩ linh tinh, mặt cứ thể ửng đỏ cả
Cổ Thành Trung đã đi ra mà cô vẫn chưa nhận ra. “Đang nghĩ gì đấy?” lên. Anh vừa lau đầu vừa đi tới giường ngồi xuống
Anh để ngực trấn, quán chiếc khăn tam ở bên dưới. Nước vẫn chảy xuống từ mái tóc anh, lăn dài xuống cổ, xương quai xanh, ngực, rồi bụng…
Ảnh mắt cô cũng di chuyển theo dòng chảy của giọt nước. “Em đang nhìn gì đấy?”
Lúc này Hứa Trúc Linh mới phản ứng lại, ngượng đến nỗi không thể tìm một cái hố mà chui xuống. “Em…em đi tắm, em cũng muốn đi tắm.
Cô vội vã bò dậy, phi vào nhà tắm nhanh như một cơn gió.
Đóng cửa phòng tắm, cô nhìn bản thân trong gương, mặt cô đã đò lên như khi đít đỏ.
Một chút tinh thần cũng không có.
Thực ra bản thân cô cũng có ý đồ xấu với anh.
Ai chẳng yêu cái đẹp chứ.
Cô nghĩ bản thân đã ham mê nam sắc quá rồi
Cũng không biết có phải đêm hôm đó sức chiến đấu Cổ Thành Trung rất lâu không! Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại quên sạch sẽ, đúng là vô dụng