Chương
“Anh là ai? Tôi thân thiết với anh lắm sao?”
Cổ Thành Trung chẳng thèm ngó tới.
Quý Cảnh An sở mũi, có chút bất đắc đi. “Vậy tiếp theo là nhóm ba người sao?”
“Không thì sao? Chẳng lẽ để vợ chưa cưới của tôi ở một mình với anh sao?”
Cổ Thành Trung không khách khí nói thẳng.
Anh ta nghe thấy nhướn nhướn vai tỏ vẻ chẳng sao, nhìn về phía Hứa Trúc Linh, nói: “Tôi đặt vị trí rồi, nằm ở tầng trên cùng, bàn sát cửa sổ, phong cảnh rất đẹp.”
“Cam on.”
Cô khách khi đáp lại. “Đi thôi.”
Quý Cảnh An nhìn Cổ Thành Trung một cái, cảm thấy rất khó xử, sau đó quay người đi vào. Ba người đi đến nhà hàng ở trên tầng, Hứa Trúc
Linh ngôi bên, nhưng không ngờ rằng hai ông lớn này lại ngồi cùng nhau.
Cô Thành Trung không vừa lòng nhìn chăm chăm bàn tay của Quỷ Cảnh An đang nằm chặt lấy có tây mình, lạnh lẽo nhãn mặt: “Anh thích đàn ông sao? “Không thích, đặc biệt là mấy người giống anh Trung đây. Chỉ là, nếu tôi không kéo lấy anh chẳng phải anh sẽ ngồi cùng cô Linh ngay sao? Như thế tôi càng mất mặt!”
Quý Cảnh An cố ý chặn Cổ Thành Trung khiến anh không ra ngoài được.
Sau đó mới gọi phục vụ đưa đổ lên.
Anh đặt hai phần món chính, hoàn toàn không cần nhắc đến Cổ Thành Trung.
Cổ Thành Trung tự gọi một phần bít tết giống y hệt Hứa Trúc Linh.
Rất nhanh rượu vang, bít tết, súp bơ đều được bê lên.
Hai người đàn ông ngồi một chỗ, từ trường rất quái lạ.
Không ít ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía họ, chắc hắn đã ghép hai người bọn họ thành một đôi rồi.
Hai người bọn họ cắt xong bít tết cùng một lúc, đưa cho Hứa Trúc Linh. Hứa Trúc Linh ngày ngốc nhìn, cô đã bắt đầu ăn “Em…em ăn rồi.” Cô ngưỡng ngập nói. rói. “Anh ăn nước bọt của em cũng chẳng sao, cũng có phải lần đầu tiên đầu
Cổ Thành Trung hờ hững nổi, ung dung thong thả đồi đĩa cho cô.
Quý Cảnh An bất chợt cảm thấy cho dù bản thân có chắn ngang ở giữa thì cũng không cách nào ngăn cần được hai người bọn họ.
Tại sao cô lại sắp xếp cho mình nhiệm vụ này chứ?
Anh không cảm thấy bản thân mình kém hơn Cổ Thành Trung bao nhiêu, chủ yếu là do bọn họ tình đầu ý hợp, tình cảm thắm thiết, sao anh có thể chen chân vào được?
Anh bỏ cuộc bê đĩa bít tết trở về, ngồi ăn một cách bình thản. “Uống rượu vang chứ?”
“Cô ấy không uống được rượu, uống nước ép xoài là được rồi.” Anh gọi phục vụ đến, gọi một cốc nước hoa quả. “Vậy anh có uống được không?”
Quý Cảnh An nhướn mày cười, hỏi Cổ Thành Trung
Anh nghe thấy thì hơi nheo mắt lại. “Anh muốn đo với tôi sao?”
“Cô tôi giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, dù thể nào tôi cũng phải nỗ lực một chút, nếu không lúc về cũng không tiện ăn nói. Nếu như tôi đã không thể ân cần với cô Linh, vậy chỉ đành thách đấu với anh thôi.”
“Thách đấu gì đây?”
“Sở trường của đàn ông là gì? Uống rượu, đánh đầm, bắn súng, thế nào?”
“Được.”
Hai người rất nhanh đã đạt được mục đích chung, quyết định thi đấu ba mục này.
Quỷ Cảnh An gọi người phục vụ gọi một bình rượu mạnh nhất, dễ khiến người ta say nhất lên.
Chính vào lúc này có tiếng điện thoại vang lên.
Là Quý Thiên Kim gọi đến.
Anh ấy xin phép vắng mặt một lúc, quay người rồi đi nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối, Quý Thiên Kim bình thản hỏi: “Mọi việc tiến triển thế nào rồi?”
“Rất khó, về cơ bản không có một kế hồ nào có the chen chân vào “
“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
“Từ lúc gặp mặt đến bây giờ đã được nửa tiếng rồi, cô Linh còn chẳng nhìn cháu quả mười giây. Mà Cố Thành Trung cũng chăm sóc cô ấy từng li từng tí một, không giống như đang giả vờ, xem ra ngày thường cũng giống như vậy. Cháu không hiểu, cô có chỗ nào không vừa ý anh ta hay sao? Mới để cháu theo đuổi có Linh?”
“Còn nữa, Hứa Trúc Linh có quan hệ gì với nhà họ
Quý chúng ta sao?”
Điểm này Quý Cảnh An nghĩ mãi cũng không thông. “Nếu như cháu có em gái lại còn bị một tên già sắp ba mươi tuổi gặm mất, cháu có vui nổi không?”
Quỷ Thiên Kim không vui nói. “Em gái? Chẳng lẽ Hứa Trúc Linh là… Quý Cảnh An bất chợt nhớ đến điều gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Hứa Trúc Linh: “Chẳng trách cháu nhìn em ấy có vài phần rất giống cô “Cháu nhìn thử Cổ Thành Trung xem, cháu có vừa ý không? Bao nhiêu tuổi dầu rồi? Trong lòng không có chút tính toán nào hay sao? Trâu già gặm cỏ non?” Quý Thiên Kim đầy một bụng tức nói tiếp: “Cho nên, ngay từ ban đầu ý của cô không phải để cháu cưới con bỏ, mà là đến để kiểm tra, thay cô xem xét xem, nếu hai đứa chúng nó thật sự chọn đối phương rồi thì có cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu như Hứa Trúc Linh có thể rời xa Cổ Thành Trung, trở về với vòng tay của nhà họ Quỷ, cô cũng rất vui. Đương nhiên, đây cũng là dự tinh tốt nhất “Cô à, cháu hiểu rồi, cháu sẽ nỗ lực hết mình. Kể cả không có cách nào tách họ ra, cháu cũng sẽ thăm dò con người Cổ Thành Trung cho tốt, nhất định sẽ tìm được người đàn ông đáng tin cho Hứa Trúc Linh.”
“Um, di di.”
Quý Thiên Kim dập điện thoại, mệt nhọc đỡ lấy trán, nhìn về phía bức ảnh được đặt trên bàn.
Trong bức ảnh, có hai cô gái đang khoác vai nhau, nở nụ cười rất rực rỡ.
Khoảng thời gian đó, bọn họ vẫn là người một nhà.
Nhưng vừa chớp mắt một cái, mọi chuyện đã không giống xưa, âm dương cách biệt.
Ngón tay run rẩy của Quý Thiên Kim vuốt ve lấy khung ảnh lạnh buốt, đôi mắt nhuốm lấy giọt lệ, nhưng bà ấy lại hít một hơi sâu, khống chế cảm xúc của mình, không cho nước mắt rơi xuống. Bà ấy nhìn bức ảnh rất lâu, cuối cùng nhắm mắt một cách đầu khó nhưng vẫn không nhịn được mà rồi lệ. Giớt là vô thanh rời trên khuôn mặt bàn.
Lúc này, rượu đã được xếp đầy hết trên mặt bàn.
Hai người không nói nhiều lời, trực tiếp nốc hết lý này đến ly khác, xem ai ngã xuống trước.
Hứa Trúc Linh nhìn trong mắt, lo trong tim, uống rượu thể này rất có hại cho cơ thể. Cho dù bọn họ có làm bằng sắt cũng không chịu đựng được. “Đừng uống nữa, tiếp tục uống như vậy rất hại dạ dày”
Nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không nghe thấy tiếng của cô, dường như coi cô thành không khí đến nơi rồi.
Hứa Trúc Linh cũng có cá tính của mình, không phải uống rượu sao, ai mà không biết
Cô nhắc một cái ly lên, muốn uống một ngụm, nhưng Cổ Thành Trung lại nhanh tay nhanh mắt ngăn lai.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc, còn tưởng rằng anh xem thường mình, chỉ biết nhăm nhằm đo sức với Quý Cảnh An.
Em không biết uống rượu, đừng uống “
“Thế hai người bọn anh cử đấu nhau như thể có ý nghĩa gì không?” Hứa Trúc Linh gấp gáp nói ngay. “Ngoan ngoãn ngồi im đi, chuyện của đàn ông em đừng những tay vào
Cổ Thành Trung trầm giọng nói, tiếp tục ngắng đầu đồ rượu.
Rất nhanh ba mươi cốc rượu trộn đã được xử lý sạch sẽ, hai người vẫn đứng vững mà chưa gục ngã. “Anh thua rồi.”
Quý Cảnh An híp mắt, đôi môi cong thành một nụ cười hời hợt.
Hai người đều chưa ngã xuống, nhưng Quý Cảnh An đã uống nhiều hơn hai cốc.
Cổ Thành Trung vì ngăn Hứa Trúc Linh nên mất đi một ít thời gian khiến anh ta nhanh chân cướp mất. “Tôi quả thực đã thua.
Cổ Thành Trung cũng không phải người không thể chịu thua, chỉ là một cuộc đọ sức mà thôi.
Hứa Trúc Linh nghe thấy anh thừa nhận rồi, trong lòng vang lên tiếng thình thịch, vội vàng nói: “Việc ngoài ý muốn cùng tỉnh sao?”
“Quy tắc ngày đây, phải chấp hành thôi. Anh ta quả thực thua rồi, bắt kẻ vì nguyên nhân gì. Nếu như tôi thi ba thắng hai thì có thể theo đuổi cô Linh, anh cũng không cần phải tìm cách ngăn cản, đi theo vướng chân vưởng tay”
“Vậy cũng phải đợi đến lúc anh thắng được tôi hãy nói, cuộc thi tiếp theo vào lúc nào?”
“Anh cần bao nhiêu thời gian để tỉnh rượu?”
“Một tiếng”
“Vậy được, một tiếng nữa gặp nhau ở sân tập tự nhân của nhà họ Quý, quyền anh hay bắn súng đều có, đến lúc đó gặp “Vậy tôi tạm giao cô Linh cho anh trước, gặp lại sau.”
Quý Cảnh An không lo lắng chút nào, anh ta xuất thân từ quân nhân, bất kể quyền anh hay bắn súng đều đứng đầu, hoàn toàn không sợ sệt Cổ Thành Trung.
Anh ta vừa rời đi, Hứa Trúc Linh liền nhanh chóng đỡ lấy Cổ Thành Trung, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, đều do em không tốt, mang lại thêm phiền phức cho anh rối “Em không tin anh đến vậy sao? Cho rằng anh sẽ thua hai vòng đằng sau ư?”