Chương
“Con nhóc này, sao lại để vai người xấu cho cậu làm chứ? Không được, cậu đi xem hồ sơ đây.
Quý Mặc Nhiên không thể quyết định được, ông ta sợ Quy Thiên Kim sẽ liều mạng với mình.
“Cậu!”
Hứa Trúc Linh gọi vài tiếng nhưng Quý Mặc Nhiên cũng không hề quay đầu lại.
Không chỉ vậy còn kêu người đến chặn cái ban công lại. Mười mấy phút sau, đội thi công đã đến lắp cái lan can cho ban công.
Hứa Trúc Linh khóc cười không xong, cô chỉ có thể ngồi đó nhìn thôi.
Một lúc sau, Quý Quốc Định đến và mang đồ ăn ngon cho cô.
Hứa Trúc Linh cũng rất đói rồi, cô vừa ăn trái cây khô vừa trò chuyện với ông ta.
“Cháu phải gọi cậu là gì? Cậu hai sao?”
“Gọi nghe êm tại lắm, cậu sẽ mua đồ tốt cho cháu, cháu thích gì? Đồ trang sức hay là nước hoa son môi, hoặc là quần áo túi xách đẹp? Cậu có rất nhiều tiền nhưng lại không có con gái, trong nhà chỉ có một cậu con trai thô lỗ mà thôi, thật sự là không ổn lắm, sau này cháu phụ trách giúp cậu tiêu tiền nhé, có được không?”
“Cậu, bây giờ cháu không muốn thứ gì cả, cậu thả cháu ra có được không?”
“Ừm, cái này không được, cháu cũng biết tính cách của d cháu mà, em ấy sẽ giết cậu mất!”
Quý Quốc Định vội vã xua tay, vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của Quý Thiên Kim đã run rẩy hết cả lên rồi.
Bị áp bức lâu năm đã khiến họ sợ hãi từ trong xương cốt.
“Cậu, cậu hãy đồng ý đi, giúp cháu đi!”
“Không được không được, cậu còn hợp đồng phải ký, cậu đi trước đây, lần sau lại đến thăm cháu và mang thức ăn đến cho cháu.”
Nói rồi ông ta nhanh chóng rời đi.
Hứa Trúc Linh chán nản ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng đang thấy bực mình muốn chết.
Đúng lúc này lại có người đến gõ cửa, cô chán nản trả lời: “Ai vậy?”
“Là anh, Quý Cảnh An.
Vừa nói xong thì anh ta đã mở cửa và buồn bã đi đến bên cạnh Hứa Trúc Linh.
“Tìm em có việc gì thế? “Đến đưa em rời khỏi nơi này và đi tìm Cổ Thành Trung.
“Thật sao?”
Hai mắt Hứa Trúc Linh sáng rực lên, nhìn anh ta kinh ngạc.
Quý Cảnh An gật đầu, anh ta không hề nói nhiều lời đã kéo tay cô chạy ra bên ngoài.
Xe đã được chuẩn bị sẵn dưới lầu rồi.
Cô thành công bước lên xe, chiếc xe thuận lợi rời khỏi cửa lớn của nhà họ Quý.
Đồng thời, Quý Thiên Kim đứng ở ban công tầng cao nhất và nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà ta giữ chặt nằm đấm đến mức tay có chút đau.
Ly hồng trà nóng hổi bị đổ ra hết, làm bỏng hết cả mu bàn tay.
“Em gái, thì ra em ở đây, anh đang tìm em đấy.”
“Ai cho Cảnh An cái gan đó hả?”
“Cứ mặc con bé đi đi, chúng ta không cản được đâu.”
Mặc Nhiên bất lực nói.
“Các anh chưa cố gắng giữ con bé lại thì làm sao biết cản không được chứ? Nếu như năm xưa em cố chấp chút nữa, không màng mọi thứ đưa Thùy Xuân về thì bây giờ chị ấy vẫn còn sống đấy, chính bởi vì các anh vô dụng mới xảy ra bi kịch đó!”
Cảm xúc của Quý Thiên Kim đột nhiên trở nên kích động, đôi mắt đỏ hoe hết cả lên.
Bà ta đứng dậy định đuổi theo ra ngoài nhưng bị Quý Mặc Nhiên cản lại.
“Em gái, con bé đã nói với anh rất nhiều lần rồi, nó sẽ đi theo Cổ Thành Trung, cũng tình nguyện cùng cậu ta vào sinh ra tử, con bé có sự lựa chọn của con bé, Thùy Xuân có sự lựa chọn của Thủy Xuân, em cũng có sự lựa chọn của em. Bao nhiều năm qua em dốc hết sức vì gia đình này, em không thấy mệt sao?”
“Không mệt, không một chút nào cả, em chỉ muốn mọi người được sống thật tốt, tất cả người thân đều không rời khỏi em, em muốn bảo vệ nhà họ Quý này, lẽ nào em làm sai sao?”
“Em không làm sai, chỉ là em đã quá cực khổ rồi.”
Quý Mặc Nhiên ôm bà ta vào lòng còn bà thì vẫn ra sức vùng vẫy.
Cuối cùng thì cúi đầu khóc trong đau khổ.
Quý Thiên Kim quá mạnh mẽ nên khi cảm xúc bùng nổ thì càng khó coi hơn.
Bà ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, là người đàn bà mạnh mẽ có chuyện gì cũng quen gánh vác một mình.
Nhưng con lạc đạ dù kiên cường đến mức nào thì cũng có lúc bị cái bướu làm kiệt sức thôi.
“Em như thế khiến anh và Quốc Định cảm thấy rất vô dụng, cảm thấy đàn ông nhà họ Quý đều rất vô dụng, cần một người phụ nữ đứng ra bảo vệt Lẽ ra phải để anh trai bảo vệ em mới phải, bao nhiêu năm qua em vẫn chưa kết hôn, đối với anh đây vẫn là một cái gai luôn canh cánh trong lòng em biết không hả? “Đủ rồi, bây giờ đang nói về chuyện của Hứa Trúc Linh, anh đừng chuyển hướng về phía em, anh đang đánh trống lắng đấy!”
“Bản thân em cũng bước không ra, vậy sao bắt con bé phải bước ra, em không cảm thấy mình đang làm khó người khác sao? Em bị nhốt hơn hai mươi năm rồi, con bé mới bị lún sâu có một năm thôi, em có tư cách gì mà dạy dỗ tụi nhỏ chứ? Anh là anh cả, là chủ gia đình, anh sẽ là người quyết định, Hứa Trúc Linh có muốn trở thành người nhà họ Quý hay không hãy để con bé tự quyết định.”
“Nếu con bé lựa chọn vì người đàn ông đó thì sau này dù có chết đi cũng không liên quan đến nhà họ Quý chúng ta, con đường nó tự chọn thì nó phải chịu trách nhiệm đến cùng, chúng ta có thể tiếc thương, có thể chúc phúc nhưng không thể giúp nó gánh vác lỗi lầm, em hiểu rõ không?”
“Em không sai, em không sai! Bao nhiêu năm qua em không hề sai!”
Quý Thiên Kim hét lên, không ngừng đấm vào ngực Quý
Mặc Nhiên, bà ta dường như đang trút ra hết những uất ức trong lòng bao nhiêu năm qua. Bà ta không sai, bà ta không hề bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu.
Bao nhiêu năm qua bà ta không kết hôn cũng không phải vì đợi ai đó.
Bà ta không hề sai, một khi chấp nhận mình sai thì có nghĩa là bà ta đang thừa nhận mình đã thua rồi!
Hứa Trúc Linh rời khỏi nhà họ Quý và vội vã đi đến bệnh viện thành phố.
Cổ Thành Trung không bị thương nặng lắm, chỉ bị xuất huyết não nhẹ và hôn mê mà thôi.
Trên người có nhiều vết bầm, bị thương ngoài da rất nhiều nơi, xem ra đám vệ sĩ kia ra tay cũng khá nặng.
Khi biết anh không sao thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, người vẫn ổn là được rồi, không có gãy tay gãy chân là được rồi. Quý Cảnh An thấy cô thả lỏng mới bất lực nói: “Em không lo cho mình sao? Không sợ dì sẽ trả thù sao?”
“Không sợ, em và Cổ Thành Trung hoạn nạn có nhau, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”
“Em đang muốn ép dì mềm lòng sao?”
“Em làm như thể có phải là rất xấu không?” Hứa Trúc Linh có chút buồn bã nói. Quý Thiên Kim xem trọng cô như thế, bà ta cố gắng hết sức để bù đắp lỗi lầm năm xưa.
Bà ta rất bao dung cô nên sẽ không làm tổn thương Cổ Thành Trung, sợ sẽ liên lụy đến cô.
Nhưng mà chuyện năm xưa vốn không phải lỗi của bà ta, ai cũng có sự quyết định của riêng mình và phải tự chịu trách nhiệm.
Cô nghĩ mẹ cô không hối hận, cô cũng sẽ không hối hận.
Khi biết cô không phải người nhà họ Hứa, trên người không có dòng máu của nhà họ Hứa, cô cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Nhưng cô vẫn rất cảm kích nhà họ Hứa đã nuôi dưỡng cô nên người, có đối với nhà họ Hứa cũng tận tình tận nghĩa rồi.
“Không biết nữa.” Quý Cảnh An nhun nhún vai nói: “Ngoài mặt cô trông rất mạnh mẽ nhưng thực tế lại rất mềm yếu, mặc dù cô ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng anh cho rằng, phụ nữ dù ở độ tuổi nào cũng cần phải dỗ ngọt cả, cô cũng cần người khác dỗ ngọt, chỉ là người đó vẫn chưa xuất hiện mà thôi.”
“Được rồi, anh không làm phiền hai người nữa, anh phải đi về đây.
“Em đã làm liên lụy đến anh rồi đúng không?”
“Đều là người một nhà cả mà, khách sáo gì chứ.” Quỷ Cảnh An mỉm cười rồi sờ vào đầu cô, bảo cô đừng để trong lòng: “Từ nay về sau em sẽ là công chúa nhỏ của nhà họ Quý chúng ta, anh là anh trai của em, có yêu cầu gì em cứ việc sai khiến, chỉ cần điều đó anh có thể làm được. Lần đầu tiên làm anh trai, nếu có chỗ nào không tốt em hãy thông cảm nhé.”