Chương
Đàn ông thì hiểu đàn ông.
Anh luôn cảm thấy Phó Minh Tước cho anh cảm giác rất quen thuộc, như đã từng quen biết nhau. Hơn nữa mối nguy hiểm tiềm tàng khiến anh cảm nhận được nguy cơ.
“Ừ, vừa rồi… Em cũng không biết tại sao anh ta đột nhiên phát quay sang ôm em. Bình thường bọn em rất quy
Cô cố gắng giải thích, nhưng cảm thấy có giải thích thể nào cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Lúc cô đang mong sao cả người mình đều biến thành miệng thì Cổ Thành trung nhàn nhạt nói: sao, anh nhìn thấy hết rồi, là tên kia chủ động ôm em, em không có đáp lại, không cần căng thẳng. Quả thực bụng dạ anh rất hẹp nhưng cho dù có khó chịu thì anh cũng sẽ tự mình kiềm lai.”
“Thật à?”
“Nếu không thì thế nào, vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau với em, đưa ra ba điều quy ước với em, cưỡng chế tự do kết bạn của em sao?
Cổ Thành Trung bất lực nói.
“Hình như anh còn chưa chính thức chào hỏi với Phó Minh Tước, thực ra anh ta cũng rất được.” vài người chỉ là bề ngoài thể hiện thế thôi, đừng dễ tin người khác như thế, cuối cùng người chịu thiệt thòi lại là mình. Anh ta rất nguy hiểm, phải cẩn thận.
“Biết rồi. Chẳng phải anh mệt nên nghỉ ngơi à? Sao lại tỉnh rồi?”
Cô chuyển đề tài.
“Công ty có chút chuyện gấp, vì vậy anh dậy để xử lý một chút.”
“Đúng là người bận rộn mà, em đói, muốn ăn tối rồi.”
“Để anh vào bếp làm cho em.”
Cổ Thành Trung cưng chiều nói, bước tới nằm tay cô, kéo cô vào lòng. Anh nhẹ nhàng ôm cô, khuôn ngực như được lấp đầy.
Ngày hôm sau, Ôn Thanh Hoàn đưa Cổ Cổ về.
Cô cùng với Cổ Thành Trung và ông cụ cùng đến sân bay đón bọn họ.
Ông cụ chưa từng gặp cô con dâu này, nhưng lại vô cùng cảm kích vì cô ấy đã sinh cho nhà họ Cổ một bé gái.
Cũng cảm ơn những hi sinh của cô ấy dành cho Cổ Thiện những năm qua. Mặc dù hai người không đăng kí kết hôn, nhưng trong mắt bọn họ, từ lâu Ôn Thanh Hoàn đã là một thành viên của nhà họ Cổ rồi.
Nếu cô ấy xảy ra chuyện, nhà họ Cổ tất nhiên phải dốc toàn lực rồi.
Lúc Ôn Thanh Hoàn nhìn thấy Cổ Chí Thanh thì khỏe mặt rưng rưng, gọi một tiếng bố.
Cổ Chí Thanh nghe được lời này cũng khóc không thành tiếng.
Mọi người quay về nhà, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát rồi đến nghĩa trang.
Trước đây Hứa Trúc Linh chưa từng đến viếng Cổ Thiện
Linh, đây là lần đầu tiên cô đến.
Nghĩa trang ở ngoài ô, dân cư thưa thớt, lại còn ở trên núi, ngày đông lộ ra vài phần tiêu điều.
Dường như ông trời cảm nhận được sự đau buồn của bọn họ, vừa ra khỏi cửa trời đã bắt đầu đổ mưa.
Mưa mùa đông lạnh đến cắt da cắt thịt. Mặc dù đã cầm ô, mặc quần áo cũng rất kín những vẫn không ngăn được dòng khí lạnh len vào cơ thể qua những kẽ hở quần áo.
Bọn họ bước lên bậc thềm, giảm lên những bậc thang màu xám xanh.
Phóng tầm mắt ra xa, toàn bộ đều là bia đá màu xám, bên dưới là những người đã rời khỏi thế giới này.
Cuối cùng, đến trước bia mộ của Cổ Thiện Linh, Cổ Thiện Linh và Cổ Thành Trung là anh em ruột, giữa họ có vài nét rất giống nhau.
“Anh hai, anh xem ai đến thăm anh này.”
Giọng của Cổ Thành Trung rất trầm, rất khản. Từng chữ từng chữ như đâm thẳng vào tại Hứa Trúc Linh, khiến trái tim cô khẽ nhói đau.
Trong lòng anh hẳn rất khó chịu. Cô có thể cảm nhận được.
Anh nằm chặt tay cô, anh kìm lòng không đậu siết chặt lấy tay cô khiến cô có hơi đau nhưng anh cũng không phát hiện ra.
Ôn Thanh Hoàn nghe thấy thế thì dẫn Cổ Cổ tiến lên một bước.
Đôi mắt dịu dàng ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng trên tấm bia mộ, ảnh này đã chụp mấy năm trước rôi.
Lúc đó cả hai đều còn trẻ, nhưng hôm nay anh dường như vẫn ở lại đó, còn mình hình như đã già rồi.
“Thiện Linh, em đến thăm anh, anh…có khỏe không?”
Ôn Thanh Hoàn vẫn luôn kiềm nén, khống chế cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vừa rồi lại run rẩy, hốc mắt ươn ướt sau đó nước mắt không ngừng chảy ra như chuỗi hạt trân châu bị đứt.
Kiên trì năm năm, không ngờ mình vẫn bỏ cuộc rồi.
Tin rằng anh đã đi rồi, tin rằng anh sẽ không quay về nữa.
“Bố, con là Cổ Cổ, mặc dù bố chưa từng ở bên cạnh con, nhưng con biết bố rất thương yêu con. Mẹ và bố Trung chăm sóc con rất tốt. Ông nội cũng rất thương yêu con, con cũng rất thích Trúc Linh! Cậu với Tiểu Bạch cũng rất tốt với con, vì vậy…Bố đừng lo cho con, Cổ Cổ sống rất tốt.
Cổ Cổ sờ vào tẩm bia mộ, giống như đang nói với Thiện Linh rằng bố cũng phải ngoan ngoãn đấy. Ôn Thanh Hoàn thấy cảnh này thì lại càng không thể kìm được nước mắt.
Cuối cùng mọi người rời đi, cho vợ chồng bọn họ cơ hội để ở riêng với nhau.
Lúc Hứa Trúc Linh xuống núi với Cổ Thành Trung, đột nhiên cô cảm thấy thân hình cao lớn của anh dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Thực ra… Anh cũng rất yếu đuối.
Lên xe, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.
“Bố Trung…Có phải bố đau lòng không, Cổ Cổ xoa giúp bổ nhé?”
Cổ Cổ rất quan tâm nói, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực Cổ Thành Trung rồi ấn nhẹ.
Cổ Thành Trung cố gắng cười, nói: “Không sao, bổ rất ổn.
“Cũng phải, cho dù có ẩn thì cũng đâu đến lượt Cổ Cổ chứ, chị Trúc Linh ẩn đi, em ẩn cho ông nội.
Nói xong, cậu nằm tay Trúc Linh đặt lên ngực Cổ Thành
Trung.
Sau đó cậu nhào vào lòng Cổ Chí Thành, ẩn vào lồng ngực ông nội.
Hứa Trúc Linh khoác cánh tay anh, cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Không sao, đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, vết thương cũng nên lành lại rồi. Có em ở bên là đủ, anh đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Anh tin.
Anh nằm chặt lấy tay cô, kéo cô vào lòng, để cô dựa vào vai mình.
Vì câu nói này, anh cam tâm tình nguyện buông bỏ tất cả hận thủ.
Anh có thể không báo thù, không cần tập đoàn Cổ Linh, không cần J&C
Có thể từ bỏ cả danh vọng tiền tài, nhưng thứ duy nhất không thể buông được là tay của Hứa Trúc Linh.
Nằm lấy tay em, hai ta cùng đi đến cuối cuộc đời.
Chỉ vậy mà thôi.
Ở trên núi lúc này.
Ôn Thanh Hoàn cầm ô, bình tĩnh đứng trước bia mộ, trong họng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không nói được chữ nào, giống như có miếng bông gòn nhét ở đó, đau đến nhức nhối.
Cô ấy khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt nóng hồi lặn xuống.
Cô ấy củi gắm mặt, không dám nhìn vào tấm ảnh, nói: “Cổ Thiện Linh, em quyết định để anh đi rồi. Trong lòng em, anh chết rồi…Lần này là chết thật rồi, cho dù em có cưỡng ép đến đầu thì cũng vô ích rồi.”
“Duyên phận giữa em và anh…cũng nên kết thúc rồi, em không cưỡng cầu nữa. Em sẽ nuôi nấng Cổ Cổ khôn lớn, anh không cần phải lo lắng đâu. Anh cũng đừng cảm thấy mình có lỗi với em, con đường mà em đã chọn thì em sẽ không oán cũng chẳng hận.”
“Cổ Thiện Linh…Chúng ta kết thúc rồi, kiếp sau cũng không muốn kết duyên với anh như kiếp này nữa. Em từng yêu anh, chỉ vậy mà thôi.” Cô ấy thở hắt ra một hơi nặng nề, lau nước mắt nơi khỏe mắt rồi xoay người rời đi.
Bước chân cô ấy có hơi hỗn loạn, chầm chậm bước xuống bậc thềm.
Lúc này, cô ấy đột nhiên cảm nhận được gì đó, vội xoay người lại nhìn.
Đằng sau chỉ có những bậc đã trải dài, và bia mộ vô hồn.
Không có người sống.
Ảo giác sao?
Khóe miệng cô ấy nhếch lên giễu cợt, sau đó xuống núi.
Lúc bóng dáng cô ấy biến mất trong màn mưa, một người đàn ông mặc áo mưa màu đen lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động.
Áo mưa lớn che đi dáng người, không ai có thể nhận ra được.Anh ấy yên lặng đứng trong mưa rất lâu, giống như một hồn ma cô đơn.