Chương
Hứa Trúc Linh nghe tới đây thì sự vui vẻ lúc nãy cũng đã biến mất.
Quả nhiên Cố Thành Trung đã tức giận rồi, anh tức tới nỗi đi ra nước ngoài.
“Vậy cho cháu hỏi làm sao mới có thể liên lạc được với anh ấy? Cháu gọi nhưng anh ấy tắt máy.”
“Chắc có lẽ bây giờ cậu chủ đang ở trên máy bay. Khi nào cậu ấy tới nơi thì Khương Anh Tùng sẽ thông báo cho tôi biết. Thời gian bay khoảng năm tiếng, cô Trúc Linh không cần chờ, tối nay cứ nghỉ ngơi sớm, còn có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
“Cảm ơn chú An.”
Hứa Trúc Linh cũng không biết tâm trạng lúc này của mình là gì. Lúc về nhà cô vốn vô cùng vui vẻ và hưng phấn nhưng bây giờ lại như có một gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu cô xuống, chẳng hề có chút vui vẻ nào.
Hứa Trúc Linh ủ rũ như quả bóng bị thủng, chỉ đành cúi đầu đi về phòng.
Cô nói cho Bạch Minh Châu biết rằng Cố Thành Trung đã ra nước ngoài. Hứa Trúc Linh đột nhiên cảm thấy căn nhà này thật trống rỗng, thật lạnh lẽo.
Thật ra trước kia cũng không có quá nhiều người, thỉnh thoảng Khương Anh Tùng cũng sẽ tới thăm, căn nhà to như thế này cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Nhưng có Hứa Trúc Linh lại cảm thấy đó chính là nhà, tràn ngập sự ấm áp.
Mà bây giờ chỉ còn mình và chú An, trái tim của cô rất trống trải.
Rõ ràng là lúc trước anh ép mình ở lại, sao bây giờ người đi trước lại là anh chứ?
Người đàn ông xấu xa.
“Trúc Linh này, tớ cảm thấy Cố Thành Trung nói đúng, cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ. Tớ luôn cảm giác người đàn ông này rất bí ẩn khó lường, không hề đơn giản như mặt ngoài đâu. Trước giờ tớ ở công ty đều chưa từng nghe tới danh tiếng của Cố Thành Trung, thậm chí còn không biết có người đi công tác nước ngoài nữa cơ!”
“Suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ tới việc hủy bỏ hôn ước ư?”
“Chẳng lẽ không nên sao?”
Bạch Minh Châu có chút bất đắc dĩ, cô ấy nói: “Có lúc bất chấp quá cũng không tốt. Nếu như Cổ Thành Trung không cần cậu nữa hoặc anh ta làm chuyện gì có lỗi với cậu thì cậu sẽ rất đau khổ. Nói sao nhỉ? Tình yêu là thứ càng xem trọng sẽ càng thêm đau.”
Giọng nói của Bạch Minh Châu rất trầm, giống như cô ấy đang nghĩ tới chuyện gì trong quá khứ, trong lời nói có chút nghiêm túc.
Dường như Bạch Minh Châu đang nói về chính mình vậy.
“Thật ra tớ cũng nghĩ thông rồi. Nếu Cố Thành Trung không thích tớ thì cho dù tớ có thích anh ấy tới mức nào cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu như anh ấy không muốn ở bên tớ thì quay về nói thẳng với nhau là được rồi. Ngày mai tớ sẽ chuyển về trường, ở chỗ này khiến cho tớ có chút không quen.”
Hứa Trúc Linh vẫn luôn rất mạnh mẽ, từ nhỏ cô đã phải chịu sự nhằm vào của hót nhưng vẫn có thể trưởng thành một cách mạnh khỏe.
Nhưng lần này thì khác, Hứa Trúc Linh giống như là bị đánh rất nhiều lần.
Tối nay Hứa Trúc Linh không thể ngủ ngon giấc, tới khuya mới có thể chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh dậy thì việc đầu tiên Hứa Trúc Linh làm là nhìn về phía điện thoại nhưng lại phát hiện Cố Thành Trung không hề trả lời chính mình.
Người đàn ông không có lương tâm, có giỏi thì cả đời này cũng đừng có quay về!
Hứa Trúc Linh tức giận tới nỗi ném điện thoại lên giường, sau đó lại nhặt lên, soạn tin nhắn gửi đi.
“Ở nơi đất khách quê người nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Đợi quay về rồi chúng ta nói chuyện cho rõ.”
Hứa Trúc Linh nhấn gửi đi, cô cảm thấy mình chẳng làm được gì cả.
Mà ở đầu dây bên kia, bởi vì có thời gian chênh lệch nên bây giờ ở nước Anh chính là buổi chiều.
Cố Thành Trung im lặng nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, thậm chí trà cũng đã lạnh.
Sắc mặt của anh rất khó coi, nhíu mày nhắn trán. Cố Thành Trung cầm điện thoại lên rồi lại để xuống, rồi lại cầm lên, cứ thế lặp lại mấy chục lần.
Chi tiết này đã bị một cô gái thanh nhã ngồi đối diện nhìn thấy, cô ta uống một ngụm hồng trà rồi cất tiến: “Là vợ sắp cưới của anh gửi à?”
“Ừ, nhưng tôi không biết nên trả lời như thế nào.” Cố Thành Trung nở một nụ cười đầy chua chát, anh nói tiếp: “Nói ra không sợ cô cười, tôi cũng đã lớn tuổi rồi nhưng lại giận dỗi với một cô nhóc mười tám tuổi, lại còn bối rối như thế này. Đúng là càng sống càng thụt lùi mà.”
“Sao cười chứ, trước mặt tình yêu thì cho dù anh có ba mươi tám tuổi cũng sẽ trở nên như một cậu nhóc mà thôi. Thành Trung, đúng là trong giới kinh doanh anh là một nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng trên phương diện tình cảm thì anh vẫn nên cố gắng hơn. Con gái là để yêu chiều chứ không phải để cãi nhau.”
“Vì tôi sợ mình sẽ cãi nhau với cô ấy nên mới không dám trả lời. Tính cách của tôi không được tốt nhưng không thể nào ác miệng với cô ấy được. Tôi chỉ sợ mình lỡ miệng rồi khiến cho cô ấy nghĩ mình rất tàn nhẫn. Cô nói xem, cô nhóc mười tám tuổi sẽ thích một người như tôi sao?”
Cố Thành Trung đã tự hỏi mình không chỉ một lần, nhưng anh không hề đạt được một đáp án khẳng định.
Nếu có một người nói Hứa Trúc Linh chọn anh và từ chối Ngôn Phúc Lâm thì anh chắc chắn sẽ đặt vé máy bay trở về ngay lập tức.
Nhưng ngay chính anh cũng đang chất vấn mình.
Một người đàn ông luôn có nhiều mưu kế nay lại đột nhiên trở nên lo được lo mất, thiếu tự tin là một chuyện rất đáng sợ.
“Anh có thể bỏ mặt nạ xuống được không? Tôi sẽ nói cho anh biết là cô nhóc mười tám tuổi có yêu anh hay không.” Ôn Thanh Hoàn cười nhẹ rồi nói.
“Được rồi, tôi đã biết đáp án.”
Cố Thành Trung lắc đầu một cái, anh chống tay lên trán, tay còn lại thì vuốt vuốt màn hình điện thoại.
Cuối cùng Cố Thành Trung vẫn không kiềm chế được mà trả lời tin nhắn của Hứa Trúc Linh.
“Anh sẽ cố gắng kết thúc công việc một cách nhanh nhất. Em cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để gầy. Khi anh về sẽ kiểm tra đó.”
Trong những câu chữ này không hề có chút giận dỗi nào. Cố Thành Trung cũng không muốn nhắc tới chuyện của Ngôn Phúc Lâm, anh sợ mình sẽ nổi điện.
Mà Hứa Trúc Linh ở nhà đã sắp xếp hành lý xong xuôi, khi cô nhìn thấy tin tức này thì thở dài nhẹ nhõm.
Xem ra Cố Thành Trung cũng không phải là vì tức giận mới đi ra nước ngoài, là thật sự có công tác.
Nhìn dòng tin nhắn này thì dường như anh cũng không có giận cô.
“Anh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, em và Ngôn Phúc Lâm không phải như anh nghĩ đâu, đợi anh về rồi em sẽ nói rõ mọi thứ. Không được để em tìm không thấy anh, nếu không thì em sẽ tức đó. Cậu ba nhà họ Cố nghe rõ chưa?”
Cố Thành Trung nhìn thấy dòng tin nhắn này thì khẽ nhếch miệng cười.
Dường như Hứa Trúc Linh đang ở trước mắt anh, cô mỉm cười, phùng má rồi nói với vẻ tức giận.
Cố Thành Trung trả lời một chữ “Ừ.”
Ôn Thanh Hoàn thấy Cố Thành Trung cười thì nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng rồi à?”
“Tôi không nhẫn tâm được, không thể bỏ mặc không quan tâm tới cô nhóc này. Dù sao cũng là đàn ông, nhường một chút cũng chẳng mất mát gì.”
“Vậy cô nhóc mười tám tuổi này sẽ thích anh sao?” Ôn Thanh Toàn hỏi lại Cố Thành Trung câu này.
Anh lắc đầu.
“Chính anh cũng không dám khẳng định ư? Thành Trung, tôi chưa từng thấy anh do dự không chắc chắn như bây giờ. Tôi cũng rất tò mò cô bé ấy là một người như thế nào đấy.”
“Muốn quen biết thì đi theo tôi về nhìn xem là được rồi.”
“Thôi khỏi, anh có thể dẫn cô ấy tới đây thăm tôi, thuận tiện thăm Cố Cố.”
Ôn Thanh Toàn nhắc tới Cố Cố thì sắc mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Cố Thành Trung cũng gật đầu, anh không nói thêm gì nữa. Cố Cố là nơi mềm mại nhất trong lòng bọn họ.
Hứa Trúc Linh sắp xếp xong hành lý thì xuống lầu, chú An hỏi: “Cô Trúc Linh muốn dọn ra ngoài ư?”
“Vâng, cháu không có ở đây thì chú An phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy nhé. Cháu sẽ gọi điện thoại cho chú.”
“Cậu chủ bảo tôi chăm sóc cho cô.”
“Cháu cũng không phải là đứa nhóc ba tuổi, cháu biết tự chăm sóc cho mình mà. Cháu chỉ là về ký túc xá ở vài ngày thôi, đợi khi Cố Thành Trung về thì cháu cũng sẽ dọn về.”
Nếu như ý của Cố Thành Trung giống cô thì lúc đó cô cũng sẽ đáp lại một cách nhiệt liệt.
Chú An không khuyên nổi, ông ấy thông báo cho Cố Thành Trung, anh cũng không ngăn cản.
Hứa Trúc Linh chuyển về ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn thấy cô trở về mà như nhìn thấy động vật quý hiếm vậy.
Mọi người đều vây tới hỏi, ngay cả người ở phòng bên cạnh cũng chạy tới: “Khai báo thành thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu và Ngôn Phúc Lâm có quan hệ như thế nào?”