Chương : Thái độ nhận sai
“Sao thế?”
Cố Thành Trung thấy sắc mặt cô khó coi, hơi lo lắng hỏi.
“Không… không sao”
“Trúc Linh à, tớ quên tắt bếp ga ở nhà rồi, tớ về trước đây”
Bạch Minh Châu cũng nhận thấy tình hình không ổn nên định bỏ chạy.
Dù sao quan hệ giữa cô ấy và Cố Thành Trung cũng chỉ quan hệ cấp trên và cấp dưới, anh không nỡ khai đao với vợ mình, nhưng lại khai đao với cô ấy, vậy chẳng phải cô ấy sẽ xong đời sao?
“Căn hộ của cậu làm gì có bếp ga, cậu dùng lò vi sóng cơ mà?”
Hứa Trúc Linh tức giận nói, người bạn này thật làt ‘Đúng rồi, tớ chưa tắt lò vi sóng, như vậy sẽ rất tốn điện”
Bạch Minh Châu cười giả lả nói rồi vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
“Tại sao hai người đều kỳ quặc như vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có gì… anh mau đi bàn chuyện làm ăn đi, bàn xong là được”
Sao cô dám nói ra chứ, cô sợ Cố Thành Trung sẽ quở trách mình.
“Vậy em ngoan ngoãn đợi anh ở đây, sau khi bàn xong mọi chuyện anh sẽ qua”
Anh xoa đầu cô, sau đó quay người rời đi Hứa Trúc Linh thấp thỏm bất an, cô đang ngồi trên ghế sô pha mà như có cảm giác như đang ngồi trên bàn châm, cả người đều không thoải mái Không ngờ không bao lâu sau, cửa phòng nghỉ lại được mở ra.
“Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, đợi lát nữa cuộc họp kết thúc anh sẽ quay lại. Em đừng tìm anh nhé, lần hợp tác này rất quan trọng”
“Vậy anh nhất định phải thay em trút giận nhé!”
Bà Thanh, vợ ông Tuấn đã ngoài bốn mươi rồi mà vẫn ăn nói nũng nịu như vậy khiến Hứa Trúc Linh ngồi ở bên trong nghe mà nổi cả da gà Ông Tuấn vội vàng đóng cửa, bỏ đi mà không hề nhận ra đang có người trong phòng Bà Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Trúc Linh, không khỏi trợn tròn mắt lên: “Tại sao lại là cô?”
Hứa Trúc Linh cũng thấy rất ngượng ngùng, tại sao cô lại dùng phòng nghỉ chung với khách chứ? Đến phòng làm việc của Cố Thành Trung năm không được sao?
Bây giờ còn đụng phải họng súng nữa chứ.
“Chào bà… trùng hợp quá..” Hứa Trúc Linh vô cùng lúng túng nói.
Bà Thanh hơi nhướng mày, không thể đoán ra thân phận của Hứa Trúc Linh.
Nơi đây là phòng làm việc của Tổng giám đốc.
tập đoàn .J&C, người có thể vào đây đều là người ở cao tầng.
Chẳng lẽ… cô gái trẻ này là hành cấp cao ư?
Đoán chừng là vậy, nếu không cũng không có khả năng nào khác.
“Cô làm việc ở tập đoàn J&C ư?”
“Cũng… cũng được coi là vậy”
Phu nhân tương lai của tổng giám đốc cũng được tính là làm việc ở đây nhỉ?
“Ha, vậy thì thật trùng hợp. Chồng tôi vừa đến đây để bàn chuyện công việc. Chúng ta giải quyết tranh chấp với nhau đi. Trước kia không phải mồm mép cô lanh lợi lắm mà, sao bây giờ lại trở nên ngoan hiền như vậy? Có phải là cô sợ chồng tôi không hợp tác với công ty các cô nữa phải không? Tôi nói cho cô biết, chồng tôi có quyền lên tiếng tuyệt đối.”
“ông ấy có thể hợp tác với J&C, cũng có thể tìm người khác hợp tác. Không biết có bao nhiêu.
người chen đến sứt đầu mẻ trán muốn lôi quan hệ với chồng tôi, bám víu vào ông cô thì giỏi rồi, ngay ngày đầu tiên cô đã xúc phạm đến tôi, đúng là duyên phận mà”
Cách ăn nói của bà ta rất âm u quái dị, không mang ý tốt.
Mỗi câu mỗi chữ của bà ta đều đang nhắc nhở Hứa Trúc Linh rằng đắc tội bà ta là một chuyện rất nghiêm trọng.
Hứa Trúc Linh không hiểu chuyện kinh doanh làm ăn, nghe bà ta nói vậy thì tưởng là thật, sau lưng đổ từng đợt mồ hôi lạnh Nếu chỉ có một mình cô thì chắc chẳn cô sẽ không thèm quan tâm đến điều đó, thể hiện hết sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng sự tình có liên quan đến Cố Thành Trung, cô không thể cứng rắn được.
Cô đã không giúp được gì, cũng không thể kéo chân anh đượ!
c“Thưa bà.
“Chuyện lúc trước ở ở nhà hàng thực sự là lỗi của bà, chiếc nhẫn đó rất quan trọng với tôi, con của bà thực sự đã quá vô lễ”
“Im miệng! Cô mà cũng đòi lên tiếng dạy dỗ Tôi sao?”
Bà Thanh nhướng cao đôi mày, lạnh giọng.
quát Những lời Hứa Trúc Linh định nói sau đó bị nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Cô không muốn phải chịu ấm ức, cũng không muốn Cố Thành Trung vì mình mà phải chịu ấm ức.
“Vừa rồi… xin lỗi bà” Cô siết chặt nắm đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt, đau như kim châm muối xát.
Cô chỉ có thể tạm nhân nhượng thỏa hiệp vì lợi ích của toàn cục.
“Lời xin lỗi của cô quá rẻ mạt, tôi cũng không lạ gì, một chút thái độ hối lỗi cũng không có. Tôi bước vào đây lâu như vậy mà cô cũng không biết rót cho tôi một cốc cà phê sao?”
“Bà muốn uống gì ạ?”
“Mocha, sữa nguyên kem và cho một nửa đường thôi”
“Vâng…”
“Phải là hạt cà phê được xay mới, pha ngay bây giờ”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, đành phải cần răng chịu đựng.
Cô đến phòng trà nước để pha cà phê, trong lòng thấy hơi tủi thân.
Đúng là xui xẻo, gặp phải bà ta ở đây, chỉ có thể tự nhận mình đen đủi thôi.
Đợi đến khi cô pha xong cà phê, bê đến phòng nghỉ thì đúng lúc gặp được Cố Thành Trung và ông Tuấn vừa bàn chuyện hợp tác xong.
Anh thấy cô bưng cốc cà phê liền không khỏi nhướng mày: “Không phải em không thích uống cà phê sao? Sao lại có tâm huyết chạy đi pha cà phê vậy?”
“Vợ của ông Tuấn đang ở trong phòng nghỉ, em với bà ấy đã có một chút chuyện không vui.
Đối phương là khách, bà ấy muốn uống cà phê, cho nên…”
“Cho nên làm sao? Cho dù có là khách thì đây cũng là chuyện thư ký nên làm, thân phận của em làg??
Cố Thành Trung bước tới cầm cốc cà phê trong tay cô đặt sang một bên.
Ông Tuấn nghe vậy thì nghỉ hoặc hỏi: “Vị này.
_ “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, Hứa Trúc Linh.
Chúng tôi dự định sẽ kết hôn vào mùa hè năm nay”
“Hóa ra là phu nhân tương lai của tổng giám đốc. Hai vị trai tài gái sắc, đúng là một cặp trời sinh”
“Cảm ơn lời khen của ông”
Cho dù đối phương chỉ đang nói những lời khách sáo thì Hứa Trúc Linh cũng thấy rất vui, cô gật đầu cảm ơn.
Đúng lúc này, giọng nói của bà Thanh vang lên trong phòng nghỉ.
“Cô lề mề chậm chạp ở bên ngoài làm cái gì đây? Pha một cốc cà phê thôi mà cũng pha lâu thế à? Một chút thành ý xin lỗi cũng không có, rốt cuộc cô có muốn hợp tác không đây?”
Lời vừa dứt, bà Thanh cũng đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Thành Trung và những người khác.
“Ông xã, anh tới đúng lúc lắm” Bà ta nhìn thấy ông Tuấn liền lập tức xán lại gần, chỉ vào mũi Hứa Trúc Linh nói: “Chính là cô ta, chính là con ranh này đã ức hiếp em trong nhà hàng! Cô ta không những lừa tiền mà còn giáo huấn con trai của chúng ta, cô ta có tư cách gì chứ?”
“Chuyện này…”
‘Sắc mặt ông Tuấn rất khó coi, không ngờ người xảy ra mâu thuần với bà xã nhà mình lại là Hứa Trúc Linh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Thành Trung nhướng mày hỏi.
Hứa Trúc Linh thấy sự tình không thể giấu được nữa đành phải nói rõ mọi chuyện.
“Tôi không biết bà ấy là phu nhân của ông Tuấn đây, nếu biết thì tôi sẽ không…”
Cô vừa dứt lời, Cố Thành Trung đã lạnh lùng cắt ngang, nhìn sang ông Tuấn, lạnh giọng nói: “Thế mà tôi lại không biết quan hệ hợp tác thương mại lớn như vậy với nước Mỹ lại do quý phu nhân quyết định đấy? Vậy hợp tác trước đây của chúng ta là do ông ký tên có phải là không có hiệu lực gì không?”
“Cậu Thành Trung nghiêm khắc quá rồi, bà xã nhà tôi không hiểu chuyện làm ăn, chuyện hợp tác đương nhiên là do tôi toàn quyền quyết định rồi”
“Vậy lời của bà ấy là có ý gi? Muốn vợ chưa cưới của tôi có thái độ hối lỗi, nếu thái độ không tốt, có phải là bên ông định chấm dứt quan hệ hợp tác không? Vậy hợp đồng đó còn phải trải qua xét duyệt pháp lý, nếu đã như thế, vậy thì hãy đợi bà ấy ra quyết định hãng nói tiếp đi. Ông Tuấn, hợp tác giữa chúng ta cứ hoãn lại đi”
“Cái gì, khó khăn lắm chúng ta mới đạt được.
thỏa thuận mà!”
Sắc mặt ông Tuấn lập tức trở nên hơi tái nhợt, vội vàng muốn nói gì đó nhưng lại bị Cố Thành Trung chặn lời Hứa Trúc Linh cũng nhận ra sự tình đã phát triển quá nhanh, nếu vì mình mà mất đi giao dịch nước ngoài với một quốc gia thì thật sự quá là vì nhỏ mà mất lớn.
Xin lỗi thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đâu có đáng gì ‘ố Thành Trung, anh đừng kích động, kích động là ma quỷ” Cô nằm chặt gấu áo của anh, hi vọng anh có thể bình tính lại một chút.