Chương : Không có chuyện gì không thể giải quyết bằng một nồi lẩu
“Thì ra là con dâu tương lai của mẹ. Con nói sớm chút thì lúc nãy mẹ đã khách sáo với người ta hơn rồi, đúng không? Diên, chính con đã nói ra lời này nên mẹ hy vọng khi con khôi phục thâi phận là một người đàn ông sẽ ngoan ngon lấy vợ sinh con. Mẹ sẽ sắp xếp đám cưới cho con”
“Con.
“Nếu con dám lừa gạt mẹ thì đừng trách mẹ vô lương tâm”
Nghe thế, sắc mặt Diên trở nên tái mét.
Cuối cùng, cậu ấy bất lực gật đầu, xem như nhận lời.
Bây giờ, giúp Hứa Trúc Linh đề phòng Lucia mới là quan trọng nhất.
Cuộc đấu tranh giành quyền thừa kế của anh hai và Lance vấn chưa biết khi nào mới kết thúc.
Chỉ cần cậu ấy trì hoấn thời gian và không khôi phục lại thân phận đàn ông của mình là được.
“Con đi ra ngoài đi!” Người phụ nữ trung niên khoát tay.
Josh cũng chào tạm biệt, giúp đấy cậu ấy ra ngoài.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện với nhau trên hành lang.
“Trước đây anh luôn làm việc ở nước ngoài nên không gặp mẹ. Vừa rồi anh đã nói chuyện với mẹ một lúc, biết được sáu tháng trước em có thể khôi phục lại thân phận của một người đàn ông Tại sao em lại từ chối?”
“Anh không nghĩ một người đàn ông như em rất giống một con quái vật ử?” Cậu ấy hỏi ngược lại Josh nghe vậy liền dừng bước lại: “Em lo lắng ánh mắt của người khác hay là Hứa Trúc Linh?
Thời điểm em biến thành con gái, em rất bình tĩnh tự nhiên mà. Tại sao bây giờ lại sợ hãi?”
Những lời này khiến Diên á khẩu, không thể.
trả lời được.
Điều cậu thực sự lo lắng chỉ là ánh mắt của.
một mình Hứa Trúc Linh.
“Anh hai… Nếu anh trở nên như thế này, liệu anh có lo lăng về ánh mắt của những người ngoài kia không?”
“Anh cũng như em, chỉ quan tâm đến ánh mắt của một người. Người đó không bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ. Khi bọn anh ở cùng nhau, anh rất thoải mái”
“Vậy… anh may mắn hơn em rồi.”
“Tất cả chúng ta đều không may. Sinh ra trong một gia tộc như vậy, anh đã định phải làm vật hy sinh của em, nhưng anh tự nguyện. Cho đến bây giờ, quyền thừa kế luôn không phải là điều anh muốn” Josh nói một cách thản nhiên, đẩy cậu ấy vào thang máy và chậm rãi đi xuống dưới. “Hôm nay, em cũng đã nhìn thấy thái độ của mẹ rồi đó. Dựa vào người khác để bảo vệ người mình yêu luôn là điều không thực tế, em phải dựa vào chính bản thân mình”
“Em hiểu rồi! Huy hiệ đưa cho em được không?”
“Vẫn muốn đưa nó cho cô ấy ư?” Josh hỏi ngược lại.
Diên hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo trái tim mình, kiên quyết gật đầu “Anh đồng ý với em, và anh cũng sẽ giữ bí mật cho em”
“Vậy thì anh có thể thay em biến nó thành một chiếc đồng hồ được không? Em muốn tặng cô ấy một món quà đưa tiễn thật tốt”
“Được!”
gia tộc của em… anh .Josh không từ chối, vì anh ta hiểu rất rõ tấm lòng của Diên, dù gì thì hai người cũng là anh em đã chung sống hơn hai mươi năm.
Hai người đến khu vườn sau nhà, Hứa Trúc Linh đang pha trà thơm Cô không ngờ rằng Strzyga đã thu thập được.
rất nhiều trà thơm. Mặc dù bên ngoài trời lạnh nhưng thời tiết khô ráo, cộng với cái ấm áp của iết trời mùa xuân nên chỉ cần vận động một chút là cơ thể sẽ ấm hẳn lên.
Cây trong vườn ươm chịu được thời tiết lạnh nên khá tươi tốt và không hề có một chút dấu hiệu khô héo nào.
Strzyga vốn là đang giám sát cô, nhưng hiện ại lại đang ngồi xoa tay ở bên cạnh, lo lắng hỏi “Cô bé, cô làm xong chưa? Tôi còn đang chờ uống.
trà nóng đấy”
“Pha trà phải thận trọng, chú chờ một chút đi!
Chú đã thu thập nhiều trà lài như vậy mà sao lại không đi pha?”
“Tôi không hiểu mấy thứ này, trà tôi pha xong không thơm giống cô.”
“Chờ một chút, sắp xong rồi, để thay nước trà thêm một lần nữa”
Cô từ tốn, pha trà rất chú tâm, có vẻ không gấp gáp gì cả.
Ngay sau đó, một tách trà thơm đã được pha xong. Strzyga vội vàng nhận lấy, cẩn thận nếm thử.
“Rất thơm, dư vị lại ngọt ngào. Uống rất ngon!”
“Bộ dụng cụ pha trà này cũng ảnh hưởng đến hương vị trà. Lần sau chú có thể thử thay đối khoảng cách.”
“Thật không? Vậy thì lần sau tôi sẽ mua thêm một ít”
Hai người nói chuyện rất thoải mái. .Josh đẩy Diên ra đứng ở cửa rồi cả hai lặng lẽ quan sát.
“Cô ấy thật sự có hơi đặc biệt, nhưng… chắc không đến nỗi khiến em trở thành như vậy chứ?”
“Cô ấy làm cho người ta cảm thấy rất dễ gần, sẵn sàng trút bỏ mọi gánh nặng và cảnh giác để đùa giỡn với cô ấy. Ở bên cô ấy rất dễ chịu, giống như một chỗ tránh gió vậy”
“Thật không? Vậy thì anh cũng muốn làm quen với cô ấy: .Josh tỏ vẻ hứng thú đẩy cậu ấy đi qua đó.
Khi thấy họ đến, Strzyga lập tức đứng dậy và kính cẩn cúi đầu.
“Cậu hai, cô chủ.”
“Không cần câu nệ. Vừa rồi tôi thấy chú rất tự nhiên thoải mái, mẹ tôi không có ở đây, cũng không có người ngoài, chú cứ tự nhiên đi”
“Tôi… tôi không thế phạm quy”
con người là sống. Trong gia ng nói sao? Chú còn dám “Không… không dám, vậy tôi… ngồi đây”
‘Strzyga nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không giống một ông chú bốn mươi hay năm mươi tuổi gì mà giống như một đứa trẻ ngơ ngác trước mặt osh hơn.
Hứa Trúc Linh thấy hơi mất tự nhiên, cô nên câu nệ hơn hay nên tự nhiên hơn đây?
“Còn tôi…”
“Cô không phải là người của gia tộc Kettering, cứ làm những gì mà cô thích.”
“Vậy thì anh có đánh tôi không?”
“Sẽ không”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không bị đánh thì mọi chuyện đều dễ nói “Vậy tôi sẽ pha trà cho hai người, hai người uống gì? Có hoa nhài Bảo Châu, hoa hồng và cúc vạn thọ…
Cô pha trà rất nhanh, hương trà rất thơm và dư vị rất ngọt ngào. Mọi người uống vào đều thấy rất sảng khoái.
Hứa Trúc Linh đã sớm đói bụng, bất giác sờ sờ bụng, nói: “Haiz… thật muốn ăn một nồi lẩu…”
“Lẩu? Ăn ngon không?”
“Ngon đấy, nhưng không biết bụng các anh có ăn được không. Mùa đông lạnh mà được ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi chẳng khác gì mùa hè được ăn kem vậy. Hay là tôi làm cho mọi người một nồi lẩu chim uyên ương nha, tôi sẽ tự chuẩn bị nguyên liệu, mọi người có muốn không? “
“Có thể nếm thử xem sao, cô đi làm đi.”
“Được.”
Hứa Trúc Linh lén la lén lút đi vào bếp, đeo.
tạp đề, cầm dao lên rồi khẽ ngâm nga một bài hát.
Ba người đứng trước phòng bếp, tỏ vẻ rất mong chờ.
Trong cả tòa thành, ai ai cing nghiêm túc thận trọng. Mọi người đều dùng vẻ mặt nghiêm trang mà giao tiếp với nhau.
ó thể do Hứa Trúc Linh từ bên ngoài đến nên căn bản không ý thức được tòa thành này là một sự tồn tại uy nghi như thế nào. Nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống, nên cười vẫn cười, nên chơi vẫn chơi.
Trong mắt Josh và những người khác, cô như là một con diều gặp gió vậy.
Còn bọn họ lại là những con diều bị buộc chặt trên dây, thậm chí đến cả tư cách để bay ra ngoài cũng không có.
Bởi vì không ai có thể cười đùa cợt nhả khi đối mặt với sự uy nghiêm và bất khả xâm phạm của Kettering.
Nhưng sống như thế này thì mệt mỏi lầm.
Vì vậy sự xuất hiện của Hứa Trúc Linh giống như một con bướm đang nhảy múa, đập vào mặt gương, mặt gương lập tức có dấu hiệu vỡ vụn.
Tuy không tan rã nhưng một khi mặt gương đã xuất hiện vết nứt thì rất khó sửa chữa lại như ban đầu.
Mặt trời của cô thật rực rỡ, đó là thứ mà họ chỉ có thể thấy chứ không thế Hứa Trúc Linh hầm nước lèo, xào thịt bò đế lát nữa cho vào nồi lẩu.
Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới gần xong.
Lại làm thêm các loại rau ăn kèm thì mới xem như đã chuẩn bị ổn thỏa, vừa lúc đến bữa tối.
Mấy người bọn họ dọn đồ vào nhà hàng, sau đó ngồi xuống quanh một cái bàn rồi bắt đầu nấu lấu.
.Josh cần trước một miếng thịt bò béo như thể anh ta đang thử thuốc độc vậy.
“Như thế nào? Ăn ngon không? Tôi đã hầm xương rất lâu đó, nước canh thế nào?”
“Không tệ không tệ.”
Diên nghe thấy thế thì định cầm đũa lên ăn nhưng bị Josh ngăn lại: “Bụng chướng thì đừng ăn cay, húp nước đi, còn chỗ này để anh”