Chương
“Anh không cảm thấy mình ấm ức sao? Bởi vì em… anh đã từ bỏ một thứ quan trọng như vậy, em biết rằng anh cố gắng thay đổi bản thân là bởi vì một suy nghĩ duy nhất, chính là trả thù cho anh hai của mình, nhưng bây giờ lại bởi vì em…”
“Em có biết tại sao cô chủ em lại đồng ý cho anh và em ở bên nhau không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã hứa với bọn họ rằng sẽ từ bỏ hận thủ, không trở thành kẻ thù của Kettering nữa.”
“Hận thủ quả thực là tín niệm mà anh giữ vững, đó là động lực để anh tiếp tục sống. Nhưng bây giờ anh đã có động lực mới, đó chính là em, đúng là anh rất muốn báo thù cho anh hai, nhưng nếu cái giá phải trả là mất em thì anh không thể chịu đựng được.”
“Anh không biết anh hai dưới suối vàng có biết hay là trách móc anh hay không, nhưng anh đã lựa chọn rồi, cho dù không thể đối mặt với anh ấy sau khi chết thì anh nghĩ anh cũng sẽ không bao giờ hối hận.”
“Em… thực sự quan trọng như vậy sao?”
Giọng nói run rẩy của Hứa Trúc Linh vang lên, hắc mat do hoe.
“Có, rất quan trong, ở sâu trong trái tim anh, chưa bao giờ rời đi.”
Anh vòng tay qua ôm chặt vòng eo thon xinh xắn của cô, vùi đầu vào bờ vai thơm tho của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm đẩy từ tính.
Những lời này đập vào trái tim, khiến tâm hồn cô xúc động.
Hơi thở nóng hồi của anh phải xuống nơi cổ, khiến da thịt đều tê dại.
Trái tim rung động.
Hai người không nói tiếng nào, trong phòng chỉ có âm thanh của máy sấy tóc.
Đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô và mái tóc ngắn của anh, từ từ sấy khô, thật nhẹ nhàng như vậy.
Giờ phút này, anh không phải là Cổ Thành Trung kiêu ngạo, cô cũng không phải là Hứa Trúc Linh mỏng mạnh yếu đuối.
Bọn họ có thể tạm quên đi tất cả mọi muộn phiền dang mang trên người,
Cũng giống như những cặp đôi bình thường, tâm hòn đường như đã tìm được một mảnh yên tĩnh.
Ngày hôm sau, bọn họ sẽ trở lại Đà Nẵng.
Vốn định sau khi ăn xong ở nhà họ Ôn sẽ đi luôn, nhưng không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy nên đã bị hoãn lại mấy ngày.
Sau khi Hữu Trúc Linh trở lại Đà Nẵng, chỉ còn vài ngày nữa là khai giảng.
Nửa cuối học kỳ đại học năm tư không có môn nào nên chỉ có thể làm bảo vệ tốt nghiệp, vì vậy còn rất nhiều thời gian.
Cổ Thành Trung là gia sư giỏi nhất, giúp cô chọn để và sau đó phân tích chuyên sâu.
Khi nộp bản nháp đầu tiên, giáo viên của cô không khỏi ngạc nhiên thán phục.
Ông ta khen ngợi Hứa Trúc Linh lên đến tận trời mây khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. không có cách nào khác, nhà có đại thần nên việc học tất nhiên sẽ dễ dàng.
Gần đây có chạy qua nhà họ Ngôn rất nhẹ nhàng, bởi vì Ngôn Minh Phúc bí mật tìm có để có ở cạnh Thẩm Thanh nhiều hơn một chút, ông ấy sự rằng bà ấy sẽ quá buồn chán trong khi mang thai
Những người đang mang thai rất dễ nổi nóng, tuy rằng sự cưng chiều vợ của Ngôn Minh Phúc quá khủng khiếp nhưng lại khiến Thầm Thanh không vui, thưởng xuyên màng mỏ.
Ngôn Minh Phúc sơ bà ấy tức giận nhiều sẽ động thai nên không dám xuất hiện ở trước mặt bà ấy, mỗi ngày đều rất cần thân.
Nhưng có Hứa Trúc Linh thường xuyên đi lại nên tâm trạng của Thẩm Thanh đã tốt hơn rất nhiều, cô cũng phụ trách toàn diện bữa ăn dinh dưỡng của phụ nữ mang thai cho Thẩm Thanh.
Lần trước tại Lễ kỷ niệm một trăm năm của Cổ Linh, Thẩm Thanh vẫn chưa lộ bụng bầu, nhưng bây giờ đã ba tháng trôi qua, bụng dưới đã hơi nhô lên một chút rồi
Mỗi khi Hứa Trúc Linh nhìn chằm chăm vào bụng của bà ấy, cô luôn cảm thấy rất thần kỳ, vậy mà lại có một sinh mệnh tươi mới trong chiếc bụng nhỏ bé này.
Hai người đi chơi ở vùng ngoại ô, tuy nhiên Ngôn Minh Phúc lại không phải người đi theo khiển Thảm Thanh có chút nghỉ hoặc.
Đầu mùa xuân, mặc dù thời tiết hơi lạnh nhưng vẫn ám áp khi mặt trời vừa ló dạng. Có cây tưới tốt, rậm rạp, còn có những khám nhà mùa đông
Ngôn Phúc Lâm cũng theo tới, hiếm khi anh ta được nghỉ ngơi vào cuối tuần.
Thẩm Thanh dùng chân chọc chọc Ngôn Phúc Lâm: “Mẹ ra ngoài mà bố con lại không phải người đi theo mẹ, đây là có ý gì?”
“Không biết nữa? Chẳng lẽ là ông ấy quên rồi sao?”
“Trời mới biết ông ấy muốn làm gì, mặc kệ ông ấy, hiểm khi không có một con ruổi như ông ấy ở đây, Trúc Linh còn làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, mẹ phải thư giãn thoải mái một tỉ. Ở trong nhà mãi, bị bố con gò bó đến điên người rồi!”
Thẩm Thanh duỗi người, nhàn nhã ngồi xuống, bắt đầu uống trà rồi ăn đồ ăn nhẹ.
Cho dù là vùng ngoại ô, không có người ngoài nhìn thấy cũng phải thật tinh tế.
Sau đó, Ngôn Phúc Lâm di chuyển ghế nằm, Thẩm Thanh thoải mái tắm nắng.
Ngôn Phúc Lâm bước tới trước hỏi: “Trúc Linh, chuyển đi đến London lần này có suôn sẻ không? Có gặp phải chuyện gì không?” Dù sao anh ta cũng không dám nói quá tháng thần, vi lương tâm cắn rứt,
Hứa Trúc Linh khoát khoát tay “Không gặp phải chuyện gì, em vẫn luôn gặp may mắn, lúc nào đi ra ngoài cũng gặp được quý nhân. Khi ra ngoài có gặp một chút rắc rồi, nhưng cũng nhanh chóng giải quyết xong rồi “Vậy là tốt rồi, đi ra bên ngoài nhất định phải chủ ý an toàn, bình thường em là một người qua loa chủ quan, anh thật sự không thể yên lòng được.”
“Đừng lo lắng, Cổ Thành Trung sẽ bảo vệ cho
Hứa Trúc Linh vừa cười vừa nói.
Một lời này, người nói vô tâm nhưng người nghe lại em.” để ý.
Ngôn Phúc Lâm nghe nói như thế, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, hô hấp cũng hơi run lên.
Đúng vậy…
Có Cổ Thành Trung ở bên cạnh chăm sóc yêu thương, quan tâm bảo vệ, làm gì đến lượt mình chứ.
Ngay cả khi cô đang gặp nguy hiểm, người đầu tiên biết được tin tức cũng không thể là mình.
Anh ta chỉ là người ngoài cuộc mà Ngân Phúc Lâm vừa nghĩ tới đây thì trái tim như bị ai đó bóp chặt, như bị kim châm, có chút khó khăn mà the doc.
Thấy anh ta không có đáp lại, Hứa Trúc Linh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt anh ta khó coi thì trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Anh Ngôn Phúc Lâm, anh có sao không?”
Lúc này anh ta mới sực tỉnh, kiềm chế cảm xúc, miễn cưỡng cười nói: “Không… không có gì đâu.”
Nụ cười hơi đanh lại.
Mãi đến hơn mười giờ tối Hứa Trúc Linh mới trở về, Ngôn Phúc Lâm đưa cô rời đi.
“Vậy thì trên đường anh nhớ chú ý an toàn nhé.”
Cô vẫy tay chào Ngôn Phúc Lâm rồi quay người rồi đi, nhưng không ngờ lại bị anh ta gọi lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô quay lại nghi hoặc nhìn anh ta.
“Không có chuyện gì, ngủ ngon, mơ đẹp.”
Thực sự, có cả ngàn từ mắc kẹt trong cổ họng nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Anh ta không có lập trường, cũng không có từ cách. Anh ta đưa mắt nhìn Hứa Trúc Linh vào nhà, sau khi bóng dáng có hoàn toàn biến mất không trắng thấy nữa mới một mình rời đi,
Khi vào trong nhà, cô không ngờ rằng Có Thành Trung không ở trong phòng làm việc mà ngược lại đang ở phòng khách, trên tay cầm một tờ tạp chí kinh tế.
“Em về rồi.”
Anh khẽ nhưởng mày mà không có đáp lại, Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút kỳ quái.
Sao cô lại cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ nhi?
Đúng lúc đó, chủ An xuất hiện rồi chỉ chỉ vào bản ăn ở một bên.
Đồ ăn vẫn còn trên bản, Cổ Thành Trung chưa ăn com sao? “Cậu chủ đang đợi cô về ăn cơm đó.” Chủ An nhắc nhờ.
“Chủ An, mấy ngày nay chủ nói hơi nhiều rồi đấy.”
“Khu khu.”
Chú An họ khan hai tiếng rồi đen mặt bỏ đi, trước khi đi còn nhỏ giong nhắc nhờ Hứa Trúc Linh: “Cậu chủ ghen tị, bởi vì ngày nào cô Trúc Linh cũng chạy đến nhà họ Ngôn, bản quả không có thời gian rảnh rồi ở bên cầu chủ nên mới hơn đối như thế
Hừa Trúc Linh nghe vậy thì có chút bất lực, tiến tới của người ôm cổ anh: “Anh giận em sao? Không phải em đã nói với anh là buổi tối em sẽ không về ăn cơm sao, sao đến bây giờ anh vẫn không chịu ăn cơm? “Anh có ăn hay không hình như không liên quan gì đến em, đến tận giờ này em mới có thể trở về thì tại sao anh lại không thể ăn cơm muộn như vậy chứ? Bài ấy mang thai mười tháng, em đến làm bạn mười tháng, đã vậy anh cũng làm việc nghỉ ngơi hỗn loạn trong mười tháng, ăn không đúng giờ đây.”
Cổ Thành Trung chua ngoa nói.
Hứa Trúc Linh dở khóc dở cười, ghen tỵ vì một chuyện nhỏ như vậy sao! “Em thừa nhận gần đây em về nhà hơi muộn không dành nhiều thời gian để ở bên anh. Dạ dày anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, lần sau em sẽ cố gắng về sớm một chút.”
“Cho một câu trả lời chắc chắn chính xác đi, quan niêm về thời gian của anh rất lớn.