Chương
Ôn Mạc Ngôn lo lắng, không ngừng tìm kiếm trên mặt nước, trong tình thế cấp bách, anh ta đã quên gọi điện thoại cho ai đó.
Anh ta tiếp tục lặn xuống đáy nước, nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của Bạch Minh Châu.
Chim xuống nhanh như vậy sao?
Không..
Anh ta nhất định không thể để cô ta chết dễ dàng như vậy!
Anh ta không dám do dự, vì sợ mất thời gian nên Ôn Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu rồi lao xuống mặt nước, tìm kiếm ở nơi sâu hơn.
Anh ta quên cởi quần áo khi nhảy xuống, thời tiết lạnh giá lại mặc khá nhiều quần áo, một khi bị thẩm nước, cơ thể sẽ càng nặng nề hơn.
Cộng thêm nước sông lạnh buốt, tay chân của anh ta đã sớm trở nên cứng ngắc. Hết lần này tới lần khác, bắp chân cũng có quáp lại.
Kỹ năng bởi của anh ta không tốt lắm, căng giây cua thì anh ta càng chìm xuống nhanh hơn.
Anh ta dần từ bỏ việc bơi lội, thay vào đó lại nghĩ rằng nếu chìm xuống nhanh hơn như thế này thì có phải sẽ có thể nhìn thấy Bạch Minh Châu sớm hơn hay không?
Bởi vì thiếu oxy, đại não cũng trở nên mê man, mí mắt càng ngày càng nặng nề hơn.
Anh ta muốn mở to mắt hết sức để nhìn rõ phía dưới, hy vọng có thể tìm thấy Bạch Minh Châu, nhưng… nhưng lại không thấy gì cả.
Đúng lúc này, sóng nước cuồn cuộn, có người đến gån minh.
Một thứ gì đó mềm mại nắm chặt cổ tay Ôn Mạc Ngôn, sau đó kéo anh ta lên.
Anh ta híp mắt và nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn.
Là em sao?
Anh ta muốn há miệng, nhưng chỉ phun ra một đám bong bóng,
Cuối cùng ý thức càng ngày càng sâu, Ôn Mạc Ngôn rơi vào hôn mê,
Thủy tính của Bạch Minh Châu rất tốt, có ta có gắng kho anh ta lên trên mặt nước, mở miệng lớn thờ “Có ai không, cứu với
Cô ta không ngừng kêu gọi, báo động cho người phục vụ, ngay lập tức có người chạy đến ném hai chiếc phao cứu sinh, kéo bọn họ lên bờ.
Bạch Minh Châu cũng không dám dừng lại dù chỉ một lát, cô ta cởi bộ quần áo ướt sũng của Ôn Mạc Ngôn, sau đó để người ta đưa đến bệnh viện.
Tên ngu ngốc này, cô ta diễn một vở kịch chi đề thoát thân mà thôi.
Điều đầu tiên làm khi nhảy xuống là cởi áo khoác nặng nề vì sợ bị chìm xuống đáy nước.
Nhưng Bạch Minh Châu lại không ngờ đồ ngốc này quá vội vàng, cũng không biết kêu cứu mà đã liều lĩnh lao xuống nước.
Cô ta nấp dưới đáy thuyền, lòng như thắt lại khi nhìn giây phút anh ta lao xuống kia.
Anh ta liên tục lặn xuống nước, lòng như lửa đốt vội vàng tìm kiếm, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng từng cảnh tượng ấy. Ngoài miệng nói hận, nhưng trong đáy lòng vẫn là lo lắng không bỏ xuống được sao?
Tên khẩu thị tâm phi nói một đáng làm một nền này.
Ôn Mạc Ngôn chỉ bị tích nước trong phải, không có gì đáng lo ngại, chờ khi nào tỉnh táo lại sẽ không sao nữa.
Mà cô ta cũng thay quần áo sạch sẽ, ở lại bên giường.
Sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, cơ thể lạnh ngắt.
Hơi cảm lạnh.
“Tại sao thể lực của anh lại kém như vậy?”
Cô ta không nhịn được phần nàn.
Đúng lúc này, y tá nói: “Bệnh nhân bị rối loạn nhịp tim, thần kinh căng thẳng vô cùng, lại thiếu ngủ nên hệ miễn dịch của cơ thể yếu, mới bị như thế”
Bị thiếu ngủ sao? “Chắc là mấy ngày nay ngủ không ngon giấc rồi, vậy có thể nhân cơ hội này để nghỉ ngơi thật tốt đi
Bạch Minh Châu nghe nói như thế, trái tim khẽ run lên, khóe miệng không nhịn được công lên một nụ cười đáng chất.
“Xem ra là em hiểu lầm anh, hóa ra những ngày này cuộc sống của anh còn khó khăn hơn em rất nhiều, em còn tưởng rằng anh đã có bạn gái mới, cũng đã quên đi thời gian qua rồi.”
“Mặc dù chúng ta không được ở bên nhau, nhưng anh đã bảo vệ được gia đình của anh, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Ôn Mạc Ngôn, nếu anh rời bỏ em thì anh nhất định sẽ tìm được người tốt hơn. Anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ôn, anh không thể tùy ý làm loạn được ”
Tình yêu là quan trọng, nhưng người thân và gia đình cũng không thể từ bỏ được.
Cô ta không muốn anh ta rơi vào tình thế khó xử nên chỉ có thể chọn cách rời đi.
Bạch Minh Châu tựa vào cửa sổ ôm chặt lấy cánh tay Ôn Mạc Ngôn, cô ta cũng đi vào giấc mộng vì mỏi mêt.
Cô ta ngủ mê man, cảm thấy có người nào đó chạm vào đầu mình, động tác này giống như đang chạm vào một con mèo hay một con chó.
Cô ta hơi nhưởng mày, mở đôi mắt làm nhèm ngái ngủ ra, Đập vào mắt, là một gương mặt quen thuộc.
Anh ta cười nhẹ nhàng nhìn Bạch Minh Châu, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng.
“Đã lâu không gặp, Bạch Minh Châu
Cô ta bỗng nhiên giật cả mình, đứng dậy rồi nghĩ đến cái gì đó: “Anh… là Thiên Ngôn?”
“Đúng vậy, tên đó mệt mỏi quá, rơi vào hôn mê nên tôi mới ra ngoài. Tôi cứ tưởng rằng chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa, nhưng quả nhiên là trời rất thương tôi”
“Cũng may là anh đi ra, nếu không Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại mà nhìn thấy tôi ở đây thì chắc chắn cảnh tượng sẽ rất xấu hổ”
“Chậc chậc chậc, em thật là nhẫn tâm mà, lời dứt khoát như vậy em cũng nói ra được, tôi ở trong cơ thể anh ta cũng khó chịu muốn chết”
“Vậy thì anh cũng hận tôi sao?”
Cô ta cười khổ nói.
“Hận em làm cái gì, người em nói chia tay cũng không phải là tôi, em chia tay với tên phế vật kia thì không phải tôi có cơ hội rồi sao, chúng ta làm quen đi.”
“Cơ thể này của anh còn có một người bạn gái ở London đấy, cảm ơn” Bạch Minh Châu tức giận nói.
Thiên Ngôn nghe vậy, nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Đúng vậy nhỉ, tên là Christie, dáng người hình chữ S. Đêm hôm đó, mặc một bộ váy liền thân, ngã vào trong ngực tên phế vật kia…”
“Anh nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho tôi!”
Cảm xúc của Bạch Minh Châu có chút kích động, gắt gao nắm chặt cổ áo của anh ta, chất vấn, “Cái gì? Em là người muốn chia tay, người ta bắt đầu một mối quan hệ mới, làm gì với người khác hình như đều không liên quan đến em thì phải?” Thiện Ngôn khẽ cười nói, có chút bất cần đời, vô cùng xấu xa ngà ngón.
Lời này khiến Bạch Minh Châu á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy…
Bây giờ cô ta làm gì còn tư cách chứ.
Cô ta từ từ thả ngón tay ra để trấn an tâm trạng “Em còn muốn nghe hay không? Sau đó chuyện gì xảy ra, tôi đều có thể thấy rõ ràng!”
“Không cần, anh ấy… Chuyện của anh ấy không liên quan gì đến tôi, tôi không có hứng thú. Sắc mặt cô ta tái nhợt, cứng miệng.
“Nếu như em thật sự yêu Nguyên Doanh, vay thi khi nghe được những lời này chắc chắn sẽ không biểu hiện như vậy đầu. Đúng như tôi nghĩ, nhất định em có một nỗi khổ tâm nào đó. Đáng tiếc thật, tuy rằng tôi hiểu nhưng tên phế vật kia lại không. Em tát Ôn Thanh Hoàn một cái là anh ta đã lập tức đánh mất lý trí rồi. Haiz, tôi chỉ là một nhân cách thứ hai của anh ta thôi nên cũng không có trách nhiệm với gia đình anh ta, tôi không có tình cảm quá nhiều về người chị này.”
“Nhưng tình cảm của tôi đối với em là thật lòng, tôi tuyệt đối trung thành với em.”
“Nhưng thân thể của anh thuộc về anh ấy, anh phai tro ve London.”
“Nói tới nói lui, em vẫn quan tâm đến tên phế vật kia.”
Thiện Ngôn bất đắc dĩ nói, ở ngay trước mặt mình mà nghĩ đến người đàn ông khác thì có phải hơi không từ tế rồi không? “Vậy làm sao bây giờ?”
“Anh đổi lại với anh ấy đi.”
“chở một chút nữa, tôi cũng phải thờ một hơi, nghỉ ngơi thật tốt một chút.” Anh ta duỗi thân thể ra thật lâu rồi mới được hoạt động gân cốt một chút. Bạch Minh Châu nghe vậy, há to miệng nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản,
Cô ta cũng không muốn đối mặt với Ôn Mạc Ngôn, sụp đổ đến mức gần như thở không ra hơi.
“Tôi đói rồi”
Thiện Ngôn mở miệng nói.
Bạch Minh Châu không còn cách nào khác, đánh dẫn anh ta trở về chung cư.
Khi mở cửa thì gặp Thiệu Kinh Đình đang bước ra để đổ rác.
“Ai đây…
“Bạn bè “
“Bạn bè cái gì, là bạn trai.” Thiện Ngôn mạnh miệng nói.