Chương
“Ngoan, ngủ đi.”
Anh vuốt ve đầu cô, âu yếm nói.
Rất nhanh Hứa Trúc Linh đã đi vào mộng đẹp, nhưng anh chẳng buồn ngủ chút nào.
Trước đây, anh sẽ không bao giờ nhìn một người đi ngủ, vì anh cảm thấy rằng điều đó đang lãng phí thời gian, tiền bạc và cuộc sống.
Nhưng giờ đây, quan niệm này đã hoàn toàn bị lật đổ.
Thậm chí anh còn cảm thấy nếu dùng cả đời để nhìn Hứa Trúc Linh, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Hôn nhân đúng là một ngôi mộ, nhưng anh cam tâm tình nguyện nhảy xuống ngủ trong cuộc hôn nhân này.
Điều này thật tốt đẹp đúng không? Hứa Trúc Linh ngủ một giấc đến tối, đến khi bụng đói kêu lên mới tỉnh dậy.
Vừa thức dậy thì thấy Cố Thành Trung làm việc ở bên cạnh, đang xem tài liệu.
Cô nhìn một lát rồi rụt đầu lại, cảm thấy an tâm vô cùng.
Chuyện hạnh phúc nhất là trước khi nhắm mắt nhìn thấy anh và vừa mở mắt ra cũng nhìn thấy anh.
“Dậy rồi à?”
Cổ Thành Trung vừa nói xong thì cúi người ghé hôn lên trán cô một nụ hôn: “Ngủ thế nào, có ngon không?”
“Ừm, không có mơ thấy gì hết, em ngủ rất ngon.”
“Vậy dậy nào, chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh biết có một nhà hàng tây mới mở có chương trình giảm giá bữa ăn của các cặp tình nhân. Em có thể ăn cho đến khi ông chủ nhà hàng đó khóc thì thôi.”
“Được chứ!”
Cô trượt xuống giường đứng dậy, nhanh chóng chỉnh đốn bản thân rồi theo anh ra ngoài.
Rất khó mà tưởng tượng một người ném tiền như Cổ Thành Trung sẽ vì Hứa Trúc Linh mà chú ý đến một nhà hàng mới mở ở Đà Nẵng.
Hứa Trúc Linh không giống một người vợ giàu có chút nào, nếu gặp hàng giảm giá trong siêu thị, cô cũng sẽ mua một ít về nhà.
Yêu một người thì phải làm những gì người đó thích.
Nếu thường xuyên đưa cô ra ngoài ăn, cô sẽ cảm thấy tiếc tiền.
Nhưng nếu bạn nói với cô ấy rằng cửa hàng này có giảm giá, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý đi đến.
Hứa Trúc Linh cười cười, nói rằng hiện tượng này được gọi là: Có lợi mà không chiếm thì người đó chính là con rùa khốn nạn.
Khi đến nhà hàng, Hứa Trúc Linh ăn thịt cực kì say sưa, vui vẻ tràn trề. Cổ Thành Trung đặt miếng bít tết đã cắt xong trước mặt cô, rồi ngựa quen đường cũ gọi thêm vài món nữa.
Một mình Hứa Trúc Linh có thể ăn vài miếng bít tết, đó là còn chưa tính các món ăn kèm.
Năng lượng của chiếc bụng nhỏ kia đúng là thật đáng kinh ngạc.
Anh vừa giúp cô cắt miếng bít tết, vừa bất đắc dĩ nói: “Xem ra đúng là anh không có chút mị lực nào nên em mới không vội vàng chiêm ngưỡng sắc đẹp của anh.”
“Không có, vừa ăn cơm vừa nhìn vẻ tuấn tú của anh, tâm trạng rất thoải mái.” “Em ăn đi, nhưng nhà hàng này muốn mua set cơm tình nhân thì phải hôn nhau trong mười phút, nếu không phải trả giá gốc đó.”
“Khụ khụ … mười phút? Cửa hàng gì mà biến thái như vậy, hôn lâu như vậy?”
Hứa Trúc Linh bị thịt làm nghẹn họng.
Cổ Thành Trung bất đắc dĩ, lấy một ly nước cam mới vắt lại cho cô uống, vuốt vuốt lưng cô.
Trước đây cô từng gặp hoạt động như vậy nhưng phần lớn chỉ có một phút đồng hồ, tại sao cửa hàng này lại biến thái đến mức hôn mười phút chứ?
“Anh đã yêu cầu ông chủ đổi lại, nếu không nơi này đã thành hộp đêm rồi.”
“Ha…”
Hứa Trúc Linh nghe xong thì trợn tròn mắt.
Cổ Thành Trung bình tĩnh nói, trên mặt không chút ngượng ngùng: “Nếu không thì tại sao anh lại chủ động đưa em đến đây ăn cơm chứ?”
Hứa Trúc Linh cứng họng, cô không cách nào trả lời được những thứ này!
Nếu cô biết phải hôn môi trong mười phút, cô sẽ ăn thật chậm.
Đúng là… cảm thấy quá xấu hổ.
Hình như Cổ Thành Trung đã biết được ý đồ của cô, nhẹ giọng nói: “Em có thể ăn chậm một chút, dù sao anh cũng không vội.”
“Cổ Thành Trung… như vậy không tốt lắm nhỉ? Quá lâu rồi, nếu có người nhận ra thì xấu hổ lắm…”
Ngay cả khi cô ăn chậm, đồ ăn cũng sẽ dần ăn hết mà thôi.
Cổ Thành Trung đi thanh toán hóa đơn, không nghĩ rằng người phục vụ cười nói: “Xin chào hai vị, hôm nay nhà hàng chúng tôi tổ chức set cơm tình nhân, chỉ cần hôn môi mười phút là có thể được miễn phí tiền cơm.
Hứa Trúc Linh nghe xong thì nhướng mắt nghi ngờ nhìn Cổ Thành Trung, thậm chí còn nghi ngờ anh đang dùng mưu kế.
Biết cô yêu tiền, nếu được ăn một bữa miễn phí thì cô chắc chắn không muốn dùng tiền. Anh cố ý đào hố cho cô, chờ cô nhảy xuống sao?
Cô hỏi một cách yếu ớt: “Xin hỏi, bữa ăn này bao nhiêu tiền vậy?”
“Hai vị đã tiêu tổng cộng hết mười một triệu a.”
“Khụ khụ…”
Sao món bít tết này lại đắt thế? Mình còn ăn hơn bốn phần?
Cổ Thành Trung vuốt lưng cô, bất đắc dĩ nói: “Em bình tĩnh một chút, anh sẽ không ăn thịt em đâu.”
“Bản năng… là phản ứng theo bản năng thôi.” Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói.
“Hai vị sẽ tham gia hoạt động hay trả tiền để thanh toán ạ?”
“Tra…”
Hứa Trúc Linh vừa thốt ra một chữ thì bất ngờ bị Cổ Thành Trung cắt ngang: “Mười một triệu, đúng là không nhỏ.
Cổ Thành Trung có ý ám chỉ điều gì đó, nếu như trước đây thì mười một triệu đối với anh cũng là chín trâu mất sợi lông, không tính là gì. Nhưng từ khi ở bên Hứa Trúc Linh, trong ví anh hoàn toàn có thể nhìn thấy tiền lẻ, bởi vì cô sẽ đẩy xe trong siêu thị mua sắm, tiền thổi trong siêu thị có thể là ba ngàn đồng, và còn có thể đi gắp gấu bông…
Tiền là một thứ tốt, bởi vì người phụ nữ nhỏ bé của anh rất yêu tiền, vừa vặn anh kiếm rất nhiều tiền. Hai người đúng là một cặp trời sinh!
“Không phải em muốn trải một tấm thảm trong phòng ngủ rồi đặt một chiếc bàn trà nhỏ và một chiếc ghế sofa để ngồi đọc sách và uống trà sao? Em có thể mua một chiếc giá treo hoa bằng sắt mười một triệu. Hôm trước em còn đến cửa hàng thú cưng định mua một con mèo, cũng vừa đúng mười một triệu.”
“Nhiều tiền như vậy, em luôn nói tiêu tiền là không tốt? Sao bây giờ lại lãng phí chứ?”
“Anh… anh đừng nói nữa, em không chịu được nữa!”
“Mười một triệu, nếu tự tiết kiệm cũng là một khoản tiền nhỏ đó.”
“Cổ Thành Trung, em xem anh lợi hại, em…
em sẽ hôn.”
“Phục vụ, có nghe thấy không? Nhớ chụp cho chúng tôi vài tấm ảnh nhé, cảm ơn.”
“Vâng, anh Trung.”
Anh Trung…
Chết tiệt, đúng là cả hai người họ cùng một phe, chờ mình cần câu đây mà!
Hứa Trúc Linh còn chưa kịp mắng đã bị Cổ Thành Trung ôm vào lòng, bị đôi môi mỏng kia mặc sức tàn phá.
Cũng may hoàn cảnh của nhà hàng này rất tốt, ghế dài cũng rất rộng, tầm nhìn hai bên đều bị ngăn cách, không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy.
Mười phút thời gian lâu như vậy, cứ mãi hôn như thế thì không thấy lúng túng sao?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề nhân sinh này thì đã dần cảm phục kỹ năng hôn tuyệt vời của Cổ Thành Trung.
Triền miên không dứt… Làm cô không có một chút ý niệm phản kháng, cô chỉ muốn càng ngày càng lún sâu hơn. Cô cứ tưởng mười phút là rất lâu nhưng hóa ra khi cả hai vì tình cảm mà quên đi tất cả thì mười phút này chẳng là gì cả.
Lúc người phục vụ nhắc cô đã hết giờ, cô mới phản ứng lại, vội vàng lùi ra xa, hai má đỏ bừng.
Cô ấy đưa ảnh chụp cho Cổ Thành Trung xem, Cổ Thành Trung rất hài lòng, còn cho tiền boa.
“Anh giữ cái này làm gì? Không biết xấu hổ sao?”
“Anh thích, thích được làm chuyện thân mật với em, anh cũng hi vọng có kỉ niệm.”
“Làm gì có người kỉ niệm như thế này?”
“Anh định in ra bỏ vào ví. Trong ví thiếu ảnh của em, cái này rất vừa ý anh.”
“Lỡ ai đó nhìn thấy ví của anh, nhìn thấy chúng ta… chúng ta đang hôn nhau… cũng không tốt låm.”
“Sao lại không tốt, anh hôn vợ sắp cưới của anh, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Cổ Thành Trung cười khẽ nói.
Hứa Trúc Linh khóc không ra nước mắt, về sau sẽ không bao giờ… dễ dàng bị lừa như vậy nữa.