Chương
Ngôn Phúc Lâm gần như không kịp suy nghĩ gì cả, vừa nghĩ đến Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh đều đang ở bên trong, trong nháy mắt trái tim anh ta như thắt lại.
Hứa Trúc Linh không kịp ngăn cản anh ta đã bị anh ta dứt khoát bỏ lại một bên.
“Ngôn Phúc Lâm!”
Cô vội vàng kêu lên, anh ta lại làm như không nghe thấy.
Khả năng của cô rất ít, chuyện duy nhất có thể làm đó là gọi bác sĩ.
Mặc dù không phải là bệnh viện lớn gì, nhưng ít nhất cũng có thể cấp cứu.
Hứa Trúc Linh đi theo nhân viên y tế qua đó nhưng không dám đến gần, cô tính toán đợi có thành trung đến rồi tính tiếp.
Nhưng không ngờ tới trong dàn người lại xuất hiện thêm một người đột nhiên khống chế hai tay của cô.
“Ông là ”
Vẻ mặt cô ngơ ngác.
“Tôi là Ảnh Họa Bì, tại sao cô còn ở chỗ này, đi theo tôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta cải trang, lần này là một người trung niên hơn ba mươi tuổi.
Chuyện quá đường đặt nên cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vì thế đã rời đi cùng với anh ta.
Đi theo anh ta đến một chỗ vắng vẻ ít người qua lại, ngay lúc cô định hỏi anh ta xem chỗ này là chỗ nào. Thế nhưng không nghĩ đến cổ cô truyền đến một cơn đau nhức, cô hít phải thuốc mê.
Tác dụng của thuốc rất nhanh đã phát huy, cả người cô không còn sức lực, nhưng ý thức đại não vẫn còn thanh tỉnh.
“Anh… anh là người của Ngôn Minh Hi
Cô trợn to hai mắt, con người co rút lại, sơ hải bắt an nói
Đối phương không trả lời có mà đưa cô rời đi, đưa cô vào từ cửa sau, lại quay về ngồi ở tòa nhà lớn này.
Đà Nẵng phát động lực lượng quân sự, thậm chí còn có cả một bộ phận nhỏ bộ đội đặc chủng, đàn áp lại chuyện những phần tử khủng bố, sợ sẽ tạo ra khủng hoảng.
Trong đài truyền hình là một mớ hỗn loạn, tất cả mọi người chạy trốn tứ phía.
Ngôn Minh Hi cũng không làm cô bị thương, anh ta chỉ muốn làm cho sự việc lớn lên, chắc là muốn tính số đến cùng với Ngôn Minh Phúc.
Lúc này, ở trong lều ghi hình, súng ống đã sẵn sàng.
Ngôn Minh Hi đã bao vây chặt chẽ hai vợ chồng
Ngôn Minh Phúc.
Cho dù Ngôn Minh Phúc đã sắp xếp mọi thứ thì đoán chừng cả hai bên cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh thiệt hại đôi đường, ai cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Ngôn Minh Phúc bảo vệ chặt chẽ cho Thẩm Thanh ở phía sau người mình, nòng súng màu đen nhắm vào đầu Ngôn Minh Hi.
Ông ấy cam đoan, chỉ cần Ngôn Minh Hi dám hạ lệnh nổ súng thì chắc chắn ông ấy sẽ bắt ông ta chết cùng mình. Hai anh em đe dọa sống chết của nhau.
“Ngôn Minh Hi, cuối cùng thì anh cũng đến rồi “Tôi vốn định chậm một chút nữa, nhưng cậu đến chỗ này cũng rất được. Tôi đã phát sóng trực tiếp cá nước rồi, tôi muốn mọi người đều nhìn thấy rõ lòng lang dạ sói của cậu. Cậu cố tình đánh tôi khuynh gia bại sản, thậm chí ngay cả người phụ nữ của tôi cậu cũng không buông tha “Ngôn Minh Hi, anh điên rồi sao? Anh là gieo gió gặt bão! Anh làm như vậy có từng nghĩ qua… nghĩ đến con mình hay không?”
Thẩm Thanh tức giận đến mức cả người run rẩy.
Danh tiếng của bọn họ đã không còn gì cả, nhưng Ngôn Phúc Lâm… Ngôn Phúc Lâm vẫn cả tương lai rộng lớn.
Nếu có một ngày lộ ra thì Ngân Phúc Lâm phải làm sao đây?
“Con ư? Cô còn biết chúng ta còn có con sao? Những năm qua, cô bắt nó nhận kẻ thù làm bố, lúc bắt đầu cô không biết thì thôi nhưng bây giờ cô đã biết rõ rồi nhưng cô vẫn bắt Ngôn Phúc Lâm gọi cậu ta là bố, trái tim của cô để đâu hả ?
Thẩm Thanh thấy ông ta nói ra những lời này trước mặt người dân cả nước thì tức giận đến nỗi nói không thành lời.
Đột nhiên bà ấy cảm thấy bụng dưới đau quặn, mổ hôi lạnh đầm đìa.
“Vô đi.”
Sắc mặt Ngôn Minh Phúc đột nhiên thay đổi, đỡ bà ấy ngồi xuống, trên mặt đất… có máu tươi chảy ra.
“Ngôn Minh Phúc ”
Bà ấy nắm chặt tay của ông ấy, giống như đang dùng sức.
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em. Bác sĩ, anh sẽ đi gọi bác sĩ. Ảnh Họa Bì…tôi cần bác sĩ “Đừng phí công vô ích nữa, coi như cậu gọi bác sĩ đến thì tôi cũng sẽ không cho ông ta vào đây, cả tòa nhà này đều đã bị bao vây rồi.” Ngôn Minh Hi cười khẳng khác quái dị nói.
“Ngôn Minh Hi, bà ấy cũng là người anh yêu, sao anh lại có thể đối xử với bà ấy như vậy được.
“Không không không, tôi chưa bao giờ yêu bà ta cả, từ đầu đến cuối tôi đều đùa giỡn với tình cảm của bà ta mà thôi. Bà ta chỉ là một ngôi sao nhỏ nhưng lại mở tưởng gà vào gia đình giàu có, bà ta xứng sao.
Thẩm Thanh nghe vậy, cảm thấy cả người rét lạnh.
Đây chính là người đàn ông mà trước đây bà ấy yêu đến chết đi sống lại, thậm chí lúc biết tin ông ta chết thì suýt chút nữa đã tự sát?
Cách nhiều năm cuối cùng bà ấy đã nhìn rõ được bộ mặt xấu xa của ông ta.
Cơ thể của bà ấy không còn chút sức lực nào để đứng lên, sau khi Ngôn Minh Phúc cảm nhận được đã ôm bà ấy thật chặt vào lòng .
“Anh đưa em ra ngoài, anh đưa em đi gặp bác sĩ” Nói xong ông bề ngang bà ấy lên, đi về phía cửa.
Trong giây phút ôm lấy bà ấy, nòng súng đe dọa tính mạng Ngôn Minh Hi cũng theo đó mà hạ xuống.
Ông vừa nhắc chân đi thì thuộc hạ của Ngân Minh Hi đã đồng loạt ngắm vào đầu của ông.
“Em trai tốt của tôi, cậu đúng là chỉ cần người đẹp không cần giang sơn nhỉ! Nếu tôi sớm biết chi một người phụ nữ đã có thể dễ dàng đánh gục được cậu như thế thì ngay lúc đầu tôi chắc chắn sẽ đưa cô ta lên giường của cậu, chắc chắn cậu sẽ chắp tay đưa quyền thừa kế nhà họ Ngôn nhường lại đúng không?”
Vừa nói xong, một tiếng súng đã vang lên.
Một phát này bắn thẳng vào vai của ông ấy, xuyên thấu máu thịt, trong nháy mắt máu tươi Ổ ạt chảy ra.
Máu tươi ấm nóng phun trên mặt của Thẩm Thanh.
“Ngôn Minh Phúc
Trong nháy mắt Thẩm Thanh đã rất lo lắng, cơn đau ở bụng có tính là gì?
Bà ấy lấy một tay đè chặt bờ vai của ông ấy.
“Đừng đi nữa, tên điên kia sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
“Anh chắc chắn sẽ cứu em!”
Ngôn Minh Phúc bỗng nói ra từng chữ, từng chữ vang lên mạnh mẽ, rơi xuống đất tạo ra âm thanh.
“Dù cho không cứu được, anh cũng sẽ sống chết cùng em. Một đời… thiếu một phút một giây cũng không tính là một đời!”
Ông ấy giống như không cảm thấy đau đớn, chi biết bây giờ Thầm Thanh đang chảy máu, cần gặp bác sĩ gấp!
Ngôn Minh Hi thấy ông ấy vẫn cố chấp thì là nỗi thêm một phát súng nữa, một phát súng này mạnh mẽ xuyên qua bắp chân của ông ấy.
Ông ấy cảm nhận được sự đau đớn, thân thế không chịu đựng được nữa, cầm một trong quý một chân trên đất.
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục bày ra trước mắt người dân cả nước.
Thân thể Ngôn Minh Phúc suýt nữa không trụ được, nhưng vẫn tức giận sử dụng hết sức lực toàn thân ôm Thẩm Thanh thật chặt, không để cho bà ấy bị ngã đau dù chỉ một chút.
Ông ấy ôm chặt giống như đang ôm cả thế giới của chính mình.
Ông ấy dùng bàn tay to lớn của mình che mắt bà ấy lại, ông ấy không muốn để bà ấy nhìn thấy vết máu trên người mình.
“Em đừng sợ… rất nhanh chúng ta sẽ có thể đến bệnh viên rồi…
“Ngôn Minh Phúc
Thẩm Thanh khóc không thành tiếng, kiếp này bà còn có thể cần ơn huệ gì nữa cơ chứ?
Đúng lúc này, từ phía sau lưng Ngôn Minh Hi truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Dừng tay, nếu không đầu của ông sẽ nở hoa đây.
“Cậu là Ảnh Hoa Bi?”
Ngân Minh Hà nhíu chặt mày, nhiều năm qua Ảnh Họa Bì này vẫn luôn theo dõi hành từng của ông là ởLondon. Hai người cũng ngầm đánh nhau mấy lần, cho nên trong nháy mắt ông ta đã biết người phía sau mình là ai.
Ảnh Hoa Bì đã tiêu tốn công sức cải trang thành vệ sĩ, sau đó không tiếng động yên lặng di chuyển đến phía sau Ngôn Minh Hi.
Hiện tại Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh đều đã bị bao vây, cơ bản bọn họ cũng không dám mạnh động,
Bắt giặc phải bắt vua trước, Ngân Minh Hi không phải là người bị trói buộc tay chân nên cho dù bọn họ có ra tay nổ súng trước thì cũng không có ích gì.
“Thà bọn họ đi, nếu không ông sẽ chết không có chỗ chốn!”
“Người phụ nữ này có thể đi ra ngoài nhưng Ngôn Minh Phúc phải ở lại. Nếu không cậu có giết tôi cũng vô dụng, cậu hỏi Ngôn Minh Phúc xem có đồng ý hay không.”
“Được, chỉ cần để cho Thầm Thanh ra ngoài, tôi ở đây cũng được.
Ngôn Minh Phúc vội vàng nói: “Ảnh Họa Bì, bảo vệ tốt cho Thẩm Thanh, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.