Chương
Quý Thiên Kim nghe vậy thì trái tim run lên từng hồi, bàn tay đang cầm đội đũa cũng khẽ run rẩy.
Bà ta cố gắng che giấu điều ấy bằng vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt rồi ăn cơm một cách tạo nhã, miệng thì nhẹ nhàng nhai thức ăn mà không nói rằng gì cả. Cơm nước xong xuôi, bà ta đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy một cách cũng tao nhã không kém.
Khi Quý Thiên Kim bước ra đến cửa thì giọng nói của Tần Nhâm Thành truyền tới từ phía sau: “Thiên Kim, bà đã từng yêu tôi chưa?”
Quý Thiên Kim nghe ông ta hỏi như thế thì cổ họng thắt lại như một sợi bông đang bị ai xoắn vào, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời.
Bà ta siết chặt tay thành hình năm đầm nhưng không quay đầu lại mà sải bước rời đi.
Bây giờ câu trả lời của bà ta chỉ còn là sự chấp niệm và nỗi ám ảnh mà thôi. Bà ta không muốn nói thật nỗi lòng mình và cũng không muốn lừa gạt Tân Nhâm Thành.
Tan Nhâm Thành nhìn cánh cửa khép hờ thì trái tim cứ đau đầu từng hổi. Ông ta đi ra ngoài ban công nhìn Quý Thiên Kim ngồi trên xe taxi rời đi.
Tất cả mọi thứ đều trở về với dáng vẻ vốn có của nó.
Hứa Trúc Linh nghe chuyện của Quý Thiên Kim và chủ Ảnh Họa Bì từ chỗ Quý Cành An, từ hai mươi năm trước thì hai người đã có với nhau một đoạn tình cảm roi.
Sau khi những tranh chấp trong nhà họ Ngôn dần dẫn lắng xuống thì Ảnh Họa Bì cũng biến mất, mọi chuyện dần dần trở lại quỹ đạo như cũ,
Thời tiết vừa mới vào hè nên khi trời ở Đà Nẵng rất hợp lòng người.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi, họ đều vội vàng giải quyết chuyện ma chay và bình tĩnh lại cảm xúc của mình, chẳng có ai dễ chịu hơn ai cả.
Cổ Thành Trung cũng vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn bị sốt nhẹ nên đã phải gọi bác sĩ tư đến thăm khám một chuyển.
Dù đã được bác sĩ truyền nước cho những bệnh tình của anh van không thuyên giảm, thậm chí còn trở nên xấu hơn. Từ một cơn sốt nhẹ ban đầu chuyển thành liên tục sốt cao, cuối cùng thì anh đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Bác sĩ cũng trở nên gấp gáp, nói rằng vì tiêu hao quả nhiều thế lực nên anh mới đổ bệnh như vậy. Trong khoảng thời gian khó khăn này, một mình Cổ Thành Trung đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió để chống đỡ cho nhà họ Cố, không biết đã phải gánh chịu bao nhiều áp lực rồi.
Đây là lần đầu tiên mà Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh bị bệnh như vậy.
Anh yên tĩnh nằm trên giường, trên mặt là về ứng đỏ của người bị bệnh, một lớp mổ hội tuôn ra trên trán. Hứa Trúc Linh nhìn thấy thế thì bị dọa sợ nên cứ canh giữ ở bên giường không rời nửa bước.
Cả người anh như một cái lò lửa khổng lồ, bên trong là nham thạch đang cuồn cuộn nóng chảy, không làm cách nào để hạ nhiệt được.
Cứ cách ba tiếng đồng hồ là Hứa Trúc Linh lại lau chùi cơ thể cho anh một lần, lau sạch mồ hôi rồi thay quần áo sạch cho anh. Cô cũng lấy rượu xoa lên phần da ở dưới nách, dưới cổ để anh có thể hạ nhiệt. Công việc này vô cùng thích hợp với cô. Bác sĩ nói mặc dù anh cứ liên tục sốt cao như thế nhưng rất may là sức đề kháng của anh rất tốt nên không ảnh hưởng đến trung tâm não bộ. Đến khi cơn sốt hạ xuống là anh tự khắc sẽ khỏi ốm. Nhưng khi bệnh tình thuyên giảm thì anh phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian để sức khỏe phục hồi tốt như cũ đã
Cổ Thành Trung hôn mê đến ngày thứ ba thì tỉnh dậy, đầu thì đau như muốn nứt ra.
Dường như anh đã mơ một giấc mơ rất dài, tới nỗi mà những chuyện anh đã làm trong những năm vừa qua đều được quay lại như một thước phim tua chậm,
Sau khi anh hai qua đời, thế giới của anh dần trở nên tối tăm và không có sự sống, anh không tìm được sức sống cho bản thân nữa. Anh cảm thấy vô cùng nặng nề như thể bản thân đang bị đẻ dưới đáy đại dương sâu tận năm kilomet.
Anh không thể thở nổi.
Nhưng không biết từ khi nào mà một luồng ảnh sáng đã chiếu rọi xuống đáy biển rồi không ngừng kéo anh lên trên.
Cuối cùng…
Anh mở mắt ra, ánh nắng ban mai chiếu vào mặt khiến anh nhìn thấy thân hình mệt nhoài đang nằm là bên mép giường của Hứa Trúc Linh. Dù cô đang ngủ nhưng ty có văn năm chặt lấy tay anh,
Anh vẫn còn hơi yếu nên phải khó khăn làm anh mới có thể rút tay ra để xoa đầu có được. Chính hành động đó của anh đã làm Hửa Trúc Linh tỉnh giác. Cô bật dậy trong sự mơ màng, hoàn toàn không nhận ra là Cổ Thành Trung đã tỉnh dậy rồi nên cô xoay người đi vào nhà tắm theo bản năng.
Thế rồi “rằm” một tiếng, đầu cô đụng thẳng vào tưởng. Cô há hốc mồm vì đau rồi lại tiếp tục đi vào nhà tắm lấy một chậu nước rồi bưng ra ngoài. Hai mặt cô vẫn luôn nhằm lại nhưng những động tác mà cô làm thì vẫn luôn theo đúng trật tự và gọn gàng đâu vào đấy.
Sau đó cô ngáp một cái, nheo mắt lại rồi vén chăn lên, bắt đầu cởi quần áo của Cổ Thành Trung ra. Anh cau chặt mày vào, cả cơ thể thì run lên từng hồi. Cô đang làm cái gì vậy?
Cổ Thành Trung định đưa tay ra ngăn cản cô nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hứa Trúc Linh sững người một lát rồi mới mở to hai mắt mà nhìn Cổ Thành Trung bằng ánh mắt không thể tin được.
Anh… tỉnh dậy rồi hả?
Khi Hứa Trúc Linh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thầm của anh thi trái tim run lên một cách dữ dội, cô không thể hình dung được tâm trạng lúc này của mình, dường như trái tim vẫn luôn treo lơ lừng của cô cuối cùng cũng trở về với vị trí vốn có của nó.
Trái tim có bình yên trở lại rồi…
“Chú ba Cổi” Hứa Trúc Linh nhào tới rồi ôm chặt lấy Có Thành Trung.
Cô đã khóc suốt mấy ngày rồi nhưng lúc này nước mắt của cô vẫn không kiềm chế được mà ào ạt rơi xuống như những viên ngọc trai lăn ra từ sợi dây chuyển bị đứt vậy. chỉ trong nháy mắt mà anh đã có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô. Cơ thể nhỏ bé của cô gái ấy đang khẽ run lên, hàng lông mi ướt át quẹt vào người anh khiến trái tim anh cũng muốn tan ra.
Vì đã nằm quả lâu nên có thể anh có hơi cứng nhắc, lúc nhắc lên sẽ cảm thấy hơi đau nhưng anh vẫn vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng thật chặt, còn tay kia thì xoa xoa đầu cô rồi nói: “Em sợ lắm đúng không?”
“Em mạnh mẽ lắm, em không khóc chút nào đâu nhưng mà bây giờ không biết tại sao… Em biết là anh sẽ không bỏ em lại, chắc chắn bệnh tình của anh rồi sẽ khá lên thôi. Anh biết là em không được kiên cường cho lắm rồi mà, thế nên sao anh có thể để em chịu đựng sự đau khổ một mình chứ, đúng không chủ ba CO?”
Trong giọng nói của cô tràn ngập sự nghẹn ngào và cũng vô cùng nhỏ nhẹ khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng anh như sụp đổ xuống.
“Cô gái ngốc này, anh còn chưa lấy em, chúng ta còn chưa cùng nhau đi đến giả thì sao anh có thể nỡ lòng mà rời xa em được cơ chứ Đứng lên đi, em đẻ anh làm anh… khó chịu lắm.”
“Em… em năng vậy a?”
“Không phải đâu.” Cổ Thành Trung nói bằng giọng bất đắc dĩ.
Dường như Hửa Trúc Linh cũng nhận ra điều gì đó rồi nên cô lập tức nhảy dựng lên như chủ mèo bị giảm phải đuôi. Cô đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn rồi.
Trong phút chốc, cô quên mất việc phải dời ảnh mắt đi chỗ khác nên cứ ngơ ngác nhìn thẳng như vậy. Nhìn như thế này thì cảm giác to thật đấy, hoàn toàn không giống với lúc anh nằm sấp…
Cô nhìn đến nỗi ngần cả người, giây tiếp theo, Cổ Thành Trung kéo chăn che đi rồi nói bằng giọng tức giận: “Không được phép nhìn, cô gái nhỏ này, em có thể rụt rè một chút giúp anh được không?”
Anh quấn chăn bông, xuống giường rồi đi về phía nhà tắm
Hải Thúc Linh thấy thế thì bầu môi một cái rồi nói “Cũng có phải là em chưa từng nhìn thấy dấu, chỉ là am chưa từng nhìn thấy “nó” to ra thôi mà. Và tật… chẳng như sau này anh không định cho em xem á? Bây giờ keo kiệt làm cái gì vậy?”
Cổ Thành Trung đang đi, nghe thấy cô nói như vậy thì suýt chút nữa vấp chăn mà ngã xuống.
Cái cô gái này, càng ngày càng to gan rồi đấy nhị” Nhưng biết làm sao được, đây là cô gái mà anh dung tùng mà, dù có quỳ xuống thì cũng phải chiều chuộng đến nơi đến chốn thôi.