Chương
“Có thể nói như vậy, anh không phát hiện từ lúc anh tiến vào London thì vận mệnh của anh đã cùng một nhịp thở với nhà Kettering sao? Anh trai anh quen biết Ôn Thanh Hoàn, nhà họ Ôn dựa vào nhà Kettering. Sau này anh và Lucia dây dưa không rõ, hôm nay lại quấn vào trong nội đấu của Kettering, có phải rất đặc sắc không?”
“Nếu như các anh đi theo quỹ đạo ban đầu thì anh trăm tuổi không phải sầu lo. Tôi chỉ có thể nhìn thấy tinh thần anh thay đổi trong vòng một năm, một năm sau dấu hiệu sinh mệnh như ẩn như hiện.”
“Chứng minh anh có bệnh, năm sau là cơ hội chuyển đổi quyết định anh có thể sống tiếp hay không. Vậy tôi nói cho anh biết, anh cố ý cãi ý trời thì có thể sẽ chết “Rốt cuộc cô là ai, sao lại biết nhiều như vậy?”
Sắc mặt Cổ Thành Trung trở nên vô cùng khó coi, giọng nói cũng âm trầm Còn cô gái kia lại không hề sợ hãi mà thậm chí còn mở lòng bàn tay của anh ra nhìn đường sinh mệnh của anh.
“Ha ha ha, số mạng nhiều chông gai, từ xưa đến nay anh hùng sống không lâu, anh nên cẩn thận chút di.”
“Cô tới bởi cho tôi chỉ là muốn nói cho tôi biết tôi yểu mệnh thôi sao?” Cổ Thành Trung rút tay về vỗ mạnh lên bàn, quả cầu thủy tinh lăn xuống đất trong nháy mắt vỡ vụn.
Sự vui vẻ trong mắt cô gái kia tan vỡ, cô ta cau mày rồi vội vàng nhặt quả cầu thủy tinh lên.
“Anh thật quá đáng, tôi có lòng tốt nói cho anh biết mà anh lại đi làm vỡ quả cầu thủy tinh của tôi. Quả cầu thủy tinh này có thể nhìn thấy tương lai con người, anh có nhìn thấy chính mình không? Chia năm xẻ bảy, cho dù chết cũng không chết tử tế được!”
Cổ Thành Trung nghe vậy thì nhìn quả cầu thủy tinh vỡ vụn.
Mỗi một miếng thủy tinh vỡ phản chiếu ra chính mình vặn vẹo, hoàn toàn thay đổi.
Không chết từ tế được…
Bốn chữ này giống như tảng đá lớn đề trong lòng Thậm chí anh còn cảm thấy buồn cười.
Mình rành quá nên mới ở đây nghe một con nhóc nói bảy ba sao? “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không có thời gian nghe cô nói nhảm ”
Anh đứng dậy muốn rời đi lại bị cô ta gọi lại.
“Rốt cuộc anh không có thời gian nghe tôi nói nhằm hay là sợ những lời nói nhảm này là thật, anh và cô ấy thật sự không có kết quả tốt?”
Lời này khiến bước chân anh ngừng lại.
“Cổ Thành Trung, theo tôi được biết, anh là người theo chủ nghĩa vô thần. Anh có dám nói sau khi anh gặp Hứa Trúc Linh thì không cầu Thần bái Phật không? Anh không có tín ngưỡng nhưng anh lại cần gửi gắm tinh thần không phải sao?”
“Nếu anh đã cầu Thần bái Phật thì cũng nên tin lời của tôi, đúng không?”
“Tôi tin cô thì thế nào?”
Anh nhưởng mắt hỏi, giọng nói âm trầm giống như là băng lạnh được vớt ra từ Địa Ngục, không hề có một chút tình cảm.
Cô gái kia nghe nói như thế thì trái tim khẽ run lên.
Từ trường ghê gớm thật Mỗi lần đoán vận mệnh cho anh thì cô ta đều phải bổ sung rất nhiều năng lượng, quá phí đầu óc. Cô ta siết chặt tay cố giữ bình tĩnh rồi lấy can đảm nói.
“Nếu anh thật sự tin tôi thì có hai con đường, một là sớm tạm biệt Hứa Trúc Linh. Từ trường của hai người hoàn toàn không nằm trên một đường thẳng song song, cổ ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt. Thứ hai chính là tùy ý làm bậy, mặc cho số phận và sự sống chết”
“Nếu như tôi lựa chọn con đường thứ hai thì tôi sẽ gặp nạn hay là cô ấy gặp nạn?”
“Đương nhiên là anh! Số mạng anh quá kém, chính tôi cũng không dám nhìn thắng. Nếu anh cùng với Lucia thì tất nhiên anh thuận lợi một bước lên máy. Ảnh hưởng không lớn đến Hứa Trúc Linh, anh ngỏm thì cô ấy vẫn sẽ sống cùng với người vốn sẽ là chồng của cô ấy”
“Anh cần gì phải nuôi vợ người ta có đúng không?”
Cô ta tận tình khuyên bảo.
Dù sao anh bỏ ra nhiều như vậy mà lại chỉ có thể làm áo cưới cho người khác.
Có Thành Trung nghe nói như thế thì yên lặng. cuối cùng xoay người rời đi, “Đừng nói lời này với Hứa Trúc Linh, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
“Này, anh còn chưa nói cho tôi biết sự lựa chọn của anh mà! Anh bỏ đi vậy là sao? Rốt cuộc anh chọn con đường nào?”
Cô ta sốt ruột ở phía sau cổ hỏi nhưng Cổ Thành Trung cử sải bước rời đi mà không quay đầu lại.
Cô ta muốn cùng vào khách sạn lại bị bảo vệ ngăn
Cô ta chống nạnh vừa vừa can.
“Hết thuốc chữa, anh đúng là tự tìm đường chết, tìm đường chết đủ kiểu, nếu không vì tôi nợ Hứa Trúc Linh thì sẽ không tốt bụng nói nhảm với anh đâu. Cổ ở chung sẽ bị trời phạt! Cái gì mà người định thắng trời đều là chó má, ý trời không thể trái.”
Cô ta tức giận đến giậm chân, đột nhiên cảm thấy hoa mắt choáng váng, cô ta biết mình bởi quá nhiều nên thân thể hơi suy yếu,
Đúng lúc này có người mặc áo trắng đi nhanh tới.
Anh ta ăn mặc rất sạch sẽ, áo thun màu trắng, quần màu xám nhạt, giày trắng sạch sẽ.
Một tay cầm túi, một cái tay duỗi về phía ta.
“Vẫn ổn chứ?”
Anh ta nhẹ nhàng nói.
“kỳ Thiên Minh, em muốn ăn thịt bồi bổ “Anh không có tiền.”
Kỳ Thiên Minh nói rất thành thật.
“Ở tiền đâu?”
“Tiền của anh đều bị em xài hết rồi, đừng nói ăn thịt mà bây giờ ngay cả ăn mì gói cũng thành vấn đề ”
Kỷ Thiên Minh bất đắc dĩ nói: “Anh tìm một nhà có ma cho em đi trừ tà, giá cả phong phú.”
“Kỷ Thiên Minh, Kỳ Nhật nhà anh đâu? Có thể hầm cho em bồi bổ không? Hôm nay em bói cho người có số mạng cứng rắn tốn rất nhiều nguyên khí, không ăn thịt thì rất khó đuổi ma. Đến lúc đó em bị ma nhập vào người thì là hơi quá rồi.”
Kỷ Thiên Minh nghe nói như thế thì gương mặt lập tức trầm xuống: “Nếu em dám có ý xấu với con heo của anh thì anh sẽ biến ngày này năm sau trở thành ngày giỗ của em”
Một giây, từ thần tiên hóa thân thành ác ma.
Anh trai Kỳ Thiên Minh của cô ta là một người phân hóa hai cực Nuôi con heo mà còn coi trọng hơn em gái, không có một chút lương tâm, Cô ta giận đến mức nghiêng đầu rời đi, cảm thấy tình nghĩa anh em bọn họ từ đây chấm dứt.
“Đối phương chịu trả tiền đặt cọc, em đi là có thể lấy được. Em có đi hay không? Xe ở bên kia.”
“Nói thừa, không ăn thịt thì em sẽ chết”
Kỷ Nguyệt Trâm lập tức không có khí phách, vội vàng lên xe.
Kể từ khi cô ta ra đời đã có năng lực kỳ lạ, cô ta luôn cảm thấy có thể dự đoán được một số việc. Tất cả mọi người coi cô ta thành quái vật, mà anh của cô ta nhìn rất xa, trực tiếp đưa cô ta đến chỗ Đạo sĩ học âm dương bát quái.
Sau đó, cô ta lại đi học Phật học, học Thiền đạo.
Thậm chí ngay cả khảo cổ cô ta cũng từng làm, chỉ thiếu không lẫn lộn cùng Đội đánh cương thi và cũng chưa đi đào mộ.
Sư phụ Phật giáo nói cho cô ta biết là nhân quả luân hồi.
Kiếp trước cô ta có thể thấy âm dương cho nên kiếp này cũng có thể
Cô ta có thiên phủ ở phương diện này nhưng không thể nhìn và nói quá nhiều, nếu không sẽ dễ chết
Cho nên mỗi lần cô ta coi xong đều sẽ cảm thấy thân thể dần suy yếu.
Phải ăn thịt mới có thể bổ sung năng lượng.
Cô ta và Kỳ Thiên Minh cùng mẹ khác cha, mấy năm nay nhờ anh ta chăm sóc nên cuối cùng mình càng ngày càng nghèo, người không bằng heo! “Em nói chuyện đó cho Cổ Thành Trung rồi à?”
“Ừm, không còn cách nào, ai bảo em nợ Hứa Trúc Linh. Hiện giờ em học thành tài trở về cũng coi như là làm chút chuyện tốt để cho bọn họ ít phải chịu tôi.”
Cô ta nói với vẻ bất đắc dĩ, thở dài.
“Vậy tại sao em không nói trực tiếp với Hứa Trúc Linh mà lại nói cho Cổ Thành Trung. Anh ta rất nguy hiểm, nếu như anh ta thật sự tức giận muốn giết người diệt khẩu thì anh tuyệt đối sẽ không quay đầu lại nhìn em mà sẽ quay đầu bỏ chạy đấy.”
Kỳ Thiên Minh rất thực tế, anh ta nói không chút do du.
Kỷ Nguyệt Trầm nhìn anh ta với vẻ xem thường. Đó không có lương tâm l