Chương
Mới đến London có hơn tháng, thật không ngờ nhà họ Ôn đã có tin vui sớm như vậy, Christie đã mang thai.
Hình như ngay đêm tân hôn đó đã có rồi và tin này nhanh chóng được truyền đến tại Cổ Thành Trung. Khi Hứa Trúc Linh biết được điều này cô xác định Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn thật sự chấm hết rồi.
Cà nhà họ Ôn đều hân hoan nhưng bố đứa bé lại đi gặp Hứa Trúc Linh. Ôn Mạc Ngôn gọi điện thoại cho Hứa Trúc Linh, hẹn gặp cô ở một quán bar.
Khi Hứa Trúc Linh đến nơi thì thấy Ôn Mạc Ngôn đang nốc liên tiếp từng ngụm rượu. Bởi vì uống quá nhanh quá nhiều nên rượu theo miệng tràn ra ướt cả quần áo, khiến cho bộ dạng của Ôn Mạc Ngôn lúc này trông hết sức nhếch nhác, hoàn toàn mất đi dáng vẻ gọn gàng nho nhã vốn có của anh ta.
Bổng On Mạc Ngôn tháo kinh xuống lộ ra đôi mắt sắc lẻm, Hửa Trúc Linh đến và ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cả hai không ai lên tiếng, dường như không biết nói gì để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh có chút khó xử này.
Hữa Trúc Linh tự rót cho mình một ly rượu, châm rãi uống để giết thời gian. Cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng lên tiếng.
“Không biết tại sao, tôi lại muốn đến tìm cô. Tôi luôn cảm thấy mối quan hệ của tôi và cô trăm tớ ngàn mối, một lời khó nói hết.” Giọng của anh ta khàn khàn, giống như chất chứa nỗi niềm không thể diễn tả bằng lời nói.
“Tôi đã từng tự hỏi bản thân mình có từng yêu cô hay không? Nếu không thì tại sao tôi luôn muốn tìm cô. Nhưng khi nhìn thấy cô rồi tôi lại không có chút rung động nào. Trong lòng rất bình yên không chút gợn sóng. Điều này là tại sao?” Ôn Mạc Ngôn nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Hứa Trúc Linh nghe xong mím mím môi, không nói gì. Cô chỉ là người mai mối cho anh ta và Bạch Minh Châu mà thôi. Anh ta vì Bạch Minh Châu nên mới này sinh cảm xúc đặc biệt với cô nhưng trái tim anh ta có lẽ trước nay chưa từng thay đổi.
Hôm nay là ngày vui của anh ta, Christie đã có con với anh ta nên cô càng phải cần trong lời nói.
“Có thể là cảm giác sai mà thôi. Cô mat xuống để giấu đi sự suy từ trong đôi mắt rồi có nói điều này một cách tự nhiên.
On Mạc Ngôn nhìn chằm chăm có không chớp mắt, Hứa Trúc Linh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh ta đang dò xét cô, giống như muốn nhìn xuyên thấu, tìm kiếm điều gì trên người có vậy,
Nhưng hình như Ôn Mạc Ngôn không tìm được điều anh ta muốn thấy nên rất thất vọng, tiếp tục nốc một ngụm rượu lớn.
“Cho tôi thêm một két rượu” Ôn Mạc Ngôn gọi phục vụ, giọng nói có chút tức giận.
Phục vụ nhanh chóng mang rượu ra, Hứa Trúc Linh muốn khuyên Ôn Mạc Ngôn uống ít lại nhưng chợt nghĩ, bây giờ trong lòng anh ta đang rất phiền muộn, có lẽ chỉ có uống rượu mới giúp anh ta giải sầu được.
“Anh cử uống đi, lát nữa tôi đưa anh về nhà”
Ôn Mạc Ngôn không đáp lời cứ thể uống liên tiếp ngụm này đến ngụm khác, hết chai này đến chai khác.
Cuối cùng, dù tửu lượng của Ôn Mạc Ngôn có tốt đến đầu thì cũng không chống đỡ nổi sau khi uống từng đó rượu. Ôn Mạc Ngôn gục mặt xuống bàn, Hứa Trúc Linh vất và dìu anh ta lên xe rồi đưa anh ta về nhà họ ôn. Suốt quãng đường trên xe, Ôn Mạc Ngôn luôn miệng lắm bầm trong tình trạng mơ mơ màng màng.
“Rốt cuộc tôi đã quên mất ai… là ai?”
Về đến nhà họ ôn thì người ra cổng đón là Christie, cô ta dìu Ôn Mạc Ngôn vào nhà với vẻ mặt hơi sốt sắng và có chút cam chịu. Lát sau cô ta đi ra nói với Hứa Trúc Linh: “Cảm ơn cô đã đưa anh ấy về, cô chưa nói gì đúng không?”
Hứa Trúc Linh cất giọng nhàn nhạt đáp: “Tôi không biết hiện giờ có gì mà tôi không thể nói được? Lúc cô kết hôn tôi không nói gì, hiện tại cũng vậy. Cô không cần phải đề phòng tôi như vậy. Tôi vốn dĩ có mối quan hệ tốt với Bạch Minh Châu nhưng tôi không phải kẻ thích chen chân vào chuyện của người khác. Nếu như bọn họ đã hữu duyên vô phận thì thôi vậy, tôi không có lí do để can thiệp vào một nhà ba người hiện tại của cô.”
Christie nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cô ta thật sự lo lắng Hứa Trúc Linh sẽ nói gì đó. Nếu như vậy thì sự tình sẽ không thể cứu vẫn nữa.
“Hứa Trúc Linh, cảm ơn cô “Cô không cần cảm ơn tôi. Tôi cũng không biết tôi làm vậy có đúng hay không. Hi vọng anh ta không nhỏ ra mọi chuyện cho đến khi chiết. Nếu không thì nhỏ ra rồi lúc đó, so với cái chết còn đau đớn hơn”
Christie cảm thấy toàn thân run rẩy, trái tim co rút đau đớn khi nghe cô nói vậy,
Hi vọng đến lúc chết vẫn không nhớ ra tất cả, nếu không so với cái chết còn đau đớn hơn! “Tôi về đây.
“Đề tôi gọi taxi đưa cô về
Hứa Trúc Linh từ chối ý tốt của Christie, cô chỉ muốn về một mình chứ không muốn làm phiền người khác.
Về đến nhà cô phát hiện Cổ Thành Trung vẫn chưa đi đến công ty, thật sự ngoài ý nghĩ của cô. Hơn nữa cô nghe ra trong phòng đọc sách còn có người khác.
Trong phòng sách lúc này…
Vẻ mặt của Kỷ Nguyệt Trâm đầy uất ức, Cổ Thành Trung đột nhiên bắt cóc bé heo của Kỳ Thiên Minh rồi ép cô ta phải đến đây.
Cái tên anh trai vô tình kia của cô ta lại vì con heo đó mà bán đứng cô ta, Kỷ Nguyệt Trầm vô cùng căm giận, cô ta vừa thở hổn hển vừa mắng: “Cổ Thành Trung, rốt cuộc anh nghĩ thế nào vậy? Loại thủ đoạn bì ối này mà anh cũng làm, anh không cảm thấy xấu hổ với bốn chữ anh hùng hảo hán sao?”
“Rõ ràng anh trai có đưa có đến đây, có gì liên quan đến tôi chứ “Anh… Còn không phải vì anh bắt cóc Ký Nhật sao?”
“Cô còn thua cả một con heo, thật sự đáng thương quá đi!” Có vẻ như tâm trạng của anh không tệ nên nổi hứng trêu chọc cô ta.
Lời này của anh đã chọc trúng nỗi đau của Kỳ Nguyệt Trâm. Trong nhà, đích thực là cô ta không bằng con heo đó.
“Anh, anh tìm tôi để làm gì?”
Cổ Thành Trung ung dung nói: “Tôi muốn biết tôi còn bao lâu nữa.
“ỷ anh là gì?” Kỷ Nguyệt Trâm nhíu mày hỏi vặn lai.
“Tôi và Trúc Linh không có cách nào kết hôn được. Tôi muốn biết từ bây giờ cho đến thời khắc mẫu chất chúng tôi quyết định vận mệnh còn bao lâu nữa “Việc này… Nếu tôi nói cho anh biết thì tôi được gì?” Kỷ Nguyệt Trâm chớp chớp mắt hỏi.
“Tôi có thể giúp cô giết con heo đó, thế nào?”
“Vậy được, tôi giúp anh xem một lần!”
Nói rồi Kỷ Nguyệt Trầm lấy từ tay áo ra bộ bài tarot, thứ hành nghề kiếm cơm của cô ta.
Như thường lệ, người muốn xem bói là Cổ Thành Trung sẽ thành tâm nghĩ đến điều anh muốn biết, tiếp đó rút ra ba lá bài tẩy đưa cho Kỷ Nguyệt Trâm. Cô ta xem rồi trả lời: “Trong vòng một năm, một năm sau, anh sống hay chết đều dựa cả vào thời cơ “Thời gian rất chính xác. Cổ Thành Trung hơi hip mắt.
Đích xác là anh chỉ có thời hạn một năm, nếu như không tìm ra thuốc kéo dài sự sống thì e là cái chết ập đến lúc nào không hay.
“Cơ hội là gì? Cô có thể nhìn thấy không?”
“Rất mơ hồ, tôi không có khả năng phán đoán được ý trời. Huống hồ, người có từ trường càng mạnh thì biển số càng nhiều, rất khó nắm bắt. Được rồi được rồi, việc của tôi xong rồi đó. Tôi phải về ăn thịt lợn đây!” Kỷ Nguyệt Trâm vui vẻ nói rồi vươn vai, duỗi duỗi tay thả lòng người.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì nhưởng mày, từ tổn nói: “Thật xin lỗi, năm nay cô cần phải bên cạnh Hòa Trúc Linh, giúp cô ấy xem bói “Đệch Anh có còn tính người không vậy?” Kỳ Nguyệt Trâm gào lên, trừng mắt nhìn Cổ Thành Trung.
“Ban đầu khi cô tìm đến tôi, chính cô đã chủ động nói cho tôi những điều này, không phải muốn giúp tôi sao?”
“Là vì tôi muốn giúp Hứa Trúc Linh.” Kỳ Nguyệt Trầm lí nhí như nói cho tự mình nghe.
“Một năm, tôi thuê cô một năm. Tiền lương không ít đâu, thế nào?”
“Được rồi được rồi!” Kỷ Nguyệt Trâm bất đắc dĩ chấp nhận! Ai bảo cô ta thiếu nợ Hứa Trúc Linh quá nhiều chứ?
Kỷ Nguyệt Trâm đang ủ rũ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên: “Chủ ba Trung, em có chuẩn bị chút hoa quả”
“Vào đi.”
Hứa Trúc Linh đẩy cửa đi vào thì đập vào mắt là một cô gái trạc tuổi mình, thân hình cô ta tựa như hết sức mỏng manh yếu ớt nép vào lòng Cổ Thành Trung.
Cổ Thành Trung không ngờ đúng lúc Hứa Trúc Linh mở cửa đi vào, Kỷ Nguyệt Trâm lại mềm oặt như không có xưởng sà vào lòng anh.
“Ôi thật xin lỗi, tôi đứng không vững.” Giọng điệu Kỷ Nguyệt Trâm nghe ra hết sức giả tạo, ngay sau đó cô ta chống tay vào mép bản đứng lên rồi lại ngã xuống, cố tình chống tay vào đùi Cổ Thành Trung, thân hình theo đó áp vào người anh.
Cổ Thành Trung cau mày, phản ứng đầu tiên là đầy cô ta ra, nào ngờ Kỷ Nguyệt Trâm lại nhỏ giọng nói một câu: “Anh dám đẩy ngã tôi, tôi không thèm giúp anh nữa. Thái độ khi nhờ vả người khác vậy à?”