Chương
“Đây là ý kiến của mình tôi, Cố Thành Trung cũng không biết…”
Hứa Trúc Linh còn định gánh chuyện này một mình, nhưng ai ngờ Cố Thành Trung lại mở miệng nói.
“Hai bộ quần áo này nhìn thì giống nhau như đúng, tôi cũng không nhìn ra cái nào là thật cái nào là giả.”
“Cố Thành Trung, chẳng lẽ anh còn phải khiến tôi mời chuyên gia tới giám định mới chịu nhận đúng không? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì thì khó coi lắm.”
“Vậy thì mời chuyên gia tới giám định đi.”
Cố Thành Trung nói rất bình tĩnh.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói thế thì trợn mắt há miệng.
Cái gì thế?
Còn mời chuyên gia tới giám định ư, chuyên gia mà tới thì không phải mình sẽ bị lộ tẩy à.
Hứa Trúc Linh vội vàng kéo lấy tay áo của Cố Thành Trung, vẻ mặt dần trở nên căng thẳng.
Nhưng Cố Thành Trung chẳng hề sốt ruột, anh chỉ nhìn về cô ý bảo cô yên tâm đi.
Nhưng sao mà Hứa Trúc Linh yên tâm được chứ.
Lòng cô nóng như lửa đốt, trên trán cũng đang toát ra từng lớp mờ hôi hột.
Lâm Thanh Loan và Hứa Đan Thu nhìn thấy cảnh này thì rất đắc ý.
Nếu Cố Thành Trung đã không sợ mất mặt thì các cô cũng không cần phải kiêng nể gì nữa.
Lâm Thanh Loan đặc biệt mời chuyên gia nổi tiếng về mảng trang phục tới đây, để anh ta phân biệt thật giả.
Cô ta thậm chí còn sai người hầu đưa hóa đơn tới.
Nhà thiết kế cầm kính lúp, anh ta ngồi xổm trên mặt đất nhìn váy của hai người một cách cẩn thận trong mười phút rồi mới đứng dậy.
“David, mau nói cho mọi người biết ai mặc đồ giả.”
Lâm Thanh Loan vòng tay trước ngực rồi nói.
Sắc mặt của David có chút khó coi, anh ta muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Thanh Loan thấy David do dự thì còn có chút không vui, cô ta còn đang đợi Cố Thành Trung mất mặt đây này!
“Mau nói đi, dù sao anh Trung đây cũng không quan tâm mà đúng không?”
“Thưa cô Loan, thông qua giám định thì bộ váy này của cô mới là đồ giả.”
“Cái gì?”
Lâm Thanh Loan nghe thấy thế thì kinh ngạc vô cùng, cô ta thốt lên rồi nhìn chằm chằm vào nhà thiết kế với vẻ không thể tin nổi.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì cũng rất giật mình.
Đầu óc của nhà thiết kế này bị vào nước ư?
Hay là bị Cố Thành Trung hối lộ rồi.
“Có phải là anh nhìn nhầm rồi không, váy của Thanh Loan sao lại là hàng giả được chứ? Anh xem cho kỹ đi, đây là hóa đơn, bên trên còn viết rõ D&E mà.” Hứa Đan Thu vội vàng nói
“Tờ hóa đơn này cũng là giả, tôi đã giám định rồi. Bộ váy trên người cô Hứa Trúc Linh đây đều là kim cương Cartier, tính chất cao cấp, không thể nào sai được. Mà bộ váy trên người cô Lâm Thanh Loan thì thoạt nhìn giống hàng thật nhưng mũi kim đường chỉ, vật liệu và tính chất của kim cương đều có vẻ rất tốt. Cho nên bộ váy trên người cô Lâm Thanh Loan mới là giả, cô Hứa Trúc Linh là thật.”
“Đây… không thể nào như thế được.”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Loan thay đổi, cô ta hét lên: “Chắc chắn là anh nhìn lầm rồi, tôi đi tìm người khác tới!”
Hứa Đan Thu cũng cảm thấy có lẽ là như thế. Cố Trường An đã từng nói Cố Thành Trung đã từ bỏ quyền thừa kế trong nhà họ Cố rồi, làm sao mà có tiền mua cái váy đắt như thế này chứ?
Chắc chắn là có điều gì đó giấu diểm!
Hứa Đan Thu tìm một người, Lâm Thanh Loan cũng tìm một người. Sau khi giám định hoàn tất thì hai người họ đều trăm miệng một lời khẳng định bộ váy trên người Lâm Thanh Loan là giả.
Mặt của Hứa Đan Thu và Lâm Thanh Loan đã biến thành màu gan heo.
“Cô Thanh Loan, bạn trai của cô rất… Sao lại tặng cho cô một bộ váy giả chứ?”
Cố Thành Trung nói với vẻ châm chọc.
Lâm Thanh Loan nghe thấy thế thì không chống đỡ nổi nữa mà trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.
“Thanh Loan, cô không sao chứ?”
Hứa Đan Thu hỏi với vẻ quan tâm.
“Anh ta nói đây là món quà trước khi kết hôn. Bây giờ còn cưới xin gì nữa chứ, bà đây phải đi tìm thằng đàn ông khốn nạn đó!”
Lâm Thanh Loan trực tiếp xông ra ngoài.
Cuối cùng vở kịch này cũng đã kết thúc. Hứa Trúc Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên ghé vào bên tai Cố Thành Trung rồi hỏi nhỏ: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì thế? Không phải bộ váy của em hàng giả ư?”
“Nhưng anh mua hàng giả cao cấp, còn cô ta mua hơi kém một chút. Nhìn một cái là thấy ngay.”
“A, hóa ra là thế.”
Hứa Trúc Linh thở dài một hơi, sao Cố Thành Trung có thể mua được bộ đồ cả mấy tỷ được chứ?
Bây giờ hàng giả cao cấp đã có thể lấy giả làm thật rồi sao? Đúng là thần kỳ quá!
Giờ phút này Hứa Trúc Linh không còn sợ hãi nữa, cô đứng thẳng lưng lên nhìn vào vẻ mặt khó coi của Hứa Đan Thu.
Hứa Đan Thu muốn làm cho Hứa Trúc Linh xấu mặt, ai ngờ lại là gậy ông đập lưng ông.
Hứa Đan Thu đáng đời!
Cô ta tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt lại.
“Bây giờ mọi người ngồi đây, tôi lên lầu thay đồ. Mong thông cảm.”
Hứa Đan Thu nói một mạch, sợ không giữ được mặt mũi của mình mà vội vàng rời đi.
Hứa Trúc Linh đi tới khu ăn uống, hài lòng ăn bánh kem, cô cảm thấy cả người mình đều rất sung sướng.
Cố Thành Trung thấy cô như thế thì nở một nụ cười nhẹ.
Anh không thích đồ ngọt, nhìn cô ăn là đủ rồi.
Hứa Trúc Linh ăn phát nghẹn, Cố Thành Trung vội vàng đưa một ly nước trái cây cho cô.
Cố Thành Trung vội vàng vỗ lưng cô rồi nói với giọng bất đắc dĩ: “Chỗ này đều là của em cả, không ai giành đâu. Ăn chậm thôi.”
“Em vui mà.”
Hứa Trúc Linh uống một ngụm nước trái cây lớn để đỡ nghẹn rồi cười hì hì mà nói: “Con người của em tin chắc rằng đại nạn mà không chết tất có phúc. Chắc chắn sau này em sẽ rất có phúc đó, em sẽ chia cho anh một nửa.”
“Được.”
Cố Thành Trung nói.
Anh cũng không đi ra ngoài giao lưu với người khác mà chỉ đi theo Hứa Trúc Linh mà thôi.
Những khách mời nữ khác không thể nào động vào những thứ đồ ăn nhiều mỡ, béo ngậy như thế này. Nhưng Hứa Trúc Linh không giống thế, cô rất thích ăn mấy thứ này.
Cố Thành Trung sợ rằng mình mà không trông chừng cô thì con heo nhỏ này sẽ chạy mấy.
Hứa Trúc Linh uống rất nhiều nước, vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Nhưng cô còn chưa vào nhà vệ sinh thì đã nghe có người bàn tán bên trong đó.
Họ nói không lớn nhưng Hứa Trúc Linh vẫn nghe được.
“Đó là Cố Thành Trung trong truyền thuyết đấy à, nhìn đáng sợ quá nhi!”
“Tôi đã nôn hết cơm của tối hôm qua ra rồi đấy! Nếu tôi bị như thế thì chắc chắn sẽ không đi ra ngoài!”
“Cô thấy Hứa Trúc Linh chưa? Lần này là do Thanh Loan không may thôi, vậy mà lại thua con ngu này! Con nhóc đó làm sao xứng đứng chung với chúng ta chứ?”
“Bây giờ ông cụ nhà họ Cố vẫn sống nhăn răng, đợi ông ấy chết rồi thì để xem Hứa Trúc Linh còn nhảy nhót được không! Đến lúc đó bố của Cố Trường An kế thừa tài sản, chắc chắn sẽ không tha cho thằng em thứ ba một cách dễ dàng đâu! Chúng ta vẫn nên nịnh bợ Hứa Đan Thu cho tốt thì hơn, sau này cô ấy mới là bà chủ nhà họ Cố!”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì rất khó chịu, như có từng cây kim đâm vào trái tim của cô vậy.
Hứa Trúc Linh đoán chắc rằng sẽ xuất hiện những câu từ châm biếm chế bai như thế này.
Cô hít sâu một hơi rồi đi thẳng vào.
Mấy người lúc nãy vẫn còn xì xào bàn tán nay lại im phăng phắc.
Hứa Trúc Linh biết rõ còn cố ý hỏi: “Hóa ra nhà vệ sinh lầu dưới có người à, vậy tôi lên trên lầu là được rồi. Nhà vệ sinh chật hẹp như thế, các cô cũng không nên chen chúc ở đây, nếu không thì sẽ ám mùi đó!”
Hứa Trúc Linh nói xong thì bịt mũi lại rồi quay người rời đi.
Vẻ mặt của mấy người phụ nữ kia trở nên khó coi vô cùng.
Trong lòng Hứa Trúc Linh có chút thoải mái, cho dù cãi không lại bọn họ cũng phải làm cho bọn họ khó chịu một chút! Cô có thù là phải báo thù!