Chương
“Giống chỗ nào chứ? Dáng người em đẹp như thế, gương mặt cũng xinh. Cho dù là heo cũng là con heo đáng yêu nhất, bọn họ không sánh được với em đâu.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì rất muốn cười.
Cố Thành Trung nói chuyện rất thẳng thắn, vậy mà lại nói bọn họ không bằng một con heo.
Vừa rồi cô còn dặn anh phải khiêm tốn, vừa đảo mắt anh đã ngông cuồng như thế này rồi.
Anh không biết là ngông cuồng quá mức sẽ bị trời đánh sao?
Cố Thành Trung kéo tay Hứa Trúc Linh lại rồi lấy vài món ngon cho cô.
Hứa Trúc Linh về tới góc phòng, Cố Thành Trung nhéo mũi cô rồi nói: “Sau này muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm. Không cần phải vì thể diện của anh mà quan tâm tới ánh mắt của người khác. Em chỉ cần vui vẻ làm chính bản thân mình là được rồi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
“Nhưng lỡ đâu em ăn thành một con heo thì sao?”
“Anh nuôi em.”
Cố Thành Trung cười lên, anh chỉ trả lời có ba chữ.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hứa Trúc Linh đang ăn vui vẻ thì đột nhiên điện thoại của Cố Thành Trung vang lên, là Khương Anh Tùng gọi tới.
Là chuyện của công ty nên Cố Thành Trung tránh đi một chút.
Hứa Trúc Linh đã ăn hơi no nên muốn đi ra ngoài vườn tiêu thực.
Dù sao cũng là nhà của chính mình, cho nên Hứa Trúc Linh rất quen thuộc.
Gió đêm mát rượi, thổi qua váy dài của cô. Ánh trăng sáng trong rải xuống, cô tựa như là tiên nữ đi lạc vào nhân gian vậy.
Sau lưng Hứa Trúc Linh luôn có một ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào cô.
Hứa Trúc Linh nghe được tiếng bước chân thì tò mò quay người lại, là Cố Trường An.
Cô nhìn thấy đôi mắt không có ý tốt của anh ta thì sợ tới nỗi run cả người, Hứa Trúc Linh nhớ tới cảnh tượng một tháng trước.
Cũng ở trong vườn hoa!
“Anh… anh muốn làm gì? Sảnh trước toàn là người, tôi chỉ cần hét lên một tiếng thì anh chạy không thoát đâu.”
Cô vội vàng nói.
Cố Trường An cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà dừng ở khoảng cách cách Hứa Trúc Linh ba bước.
“Em không cần phải căng thẳng, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
“Tôi và anh thì có gì để nói chứ?”
Hứa Trúc Linh vội vàng muốn đi nhưng lại bị Cố Trường An tóm cổ tay lại, cậu ta dùng sức rất mạnh, khiến cho cổ tay của cô phát đau.
Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị hét lên thì không ngờ bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của cậu ta.
“Em cho rằng tôi không làm gì được Cố Thành Trung à?”
Hứa Trúc Linh nhìn Cố Trường An với vẻ kinh ngạc, cô có chút sợ hãi.
“Bố tôi chỉ có mình tôi là con trai, sau này cả nhà họ Cố đều là của tôi!
Đến cùng thì Cố Thành Trung cũng chỉ là một người ngoài, không thường về nhà, cho dù ông cụ còn sống thì chẳng thể nào che chở cho chú ta mãi được. Cho dù ông cụ muốn trao cổ phần cho Cố Thành Trung nhưng chú ta dám nhận chắc? Chú ta vừa cầm tới tay thì rất có thể mấy tiếng sau sẽ chết!”
Cổ Trường An cười khẳng khặc rồi nói với vẻ kỳ quái, nụ cười của cậu ta rất hung dữ, hung dữ đến nỗi để cho da đầu của Hứa Trúc Linh run lên.
Đây là… uy hiếp sao?
“Đến cùng là anh muốn làm gì?”
Hứa Trúc Linh cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng cô vừa nói chuyện thì giọng đã run rẩy.
Cố Trường An cười với vẻ đắc ý, cậu ta nói tiếp: “Chỉ cần ông cụ đi đời thì Cố Thành Trung sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng. Em cho rằng tôi sẽ tha cho chú ta chắc?”
“Anh ấy là chú của anh!”
“Tôi thèm vào, chú cái đếch, muốn tranh giành gia sản với tôi thì chỉ có một đường chết mà thôi.”
Cố Trường An nói với vẻ hung tợn:
“Hứa Trúc Linh, em còn trẻ còn đẹp như thế, sao lại cứ phải đi theo thằng chồng như vậy làm gì cho phí thời gian? Chú ta cũng chẳng mang lại cho em được cái gì, đến cả sự an toàn của chính mình chú ta cũng chẳng chắc chắn được, chắc chắn sẽ không bảo vệ em đâu! Chỉ cần em đi theo tôi thì tôi sẽ cho em vinh hoa phú quý. Em thấy thế nào?”
“Anh đang nói đùa với tôi đấy à? Anh là chồng chưa cưới của Hứa Đan Thu!”
“Hứa Đan Thu sao sánh được với em chứ? Nếu như tôi biết nhà họ Hứa còn một cô em gái xinh xắn thế này thì sao tôi lại chọn người quái dị như Hứa Đan Thu chứ?”
Ánh mắt của cậu ta quá ghê tởm khiến cho Hứa Trúc Linh cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng là cô có mặc quần áo nhưng lại có một loại cảm giác bị cậu ta nhìn thấy mọi thứ vậy.
Hứa Trúc Linh nghiêng người, né tránh ánh mắt của Cố Trường An theo bản năng.
Cố Trường An còn muốn sờ tay của cô nhưng lại bị cô tránh thoát.
Cố Trường An có chút tức giận, cậu ta quát lên: “Cô đừng có mà không biết điều.”
“Xin anh tự trọng, tôi là vợ chưa cưới của chú anh đấy.”
“Là vợ chưa cưới của Cố Thành Trung thì sao chứ? Chú ta có thể khiến em thỏa mãn không? Người trong nhà đều nói là chú ba bị bất lực, có vấn đề trong chuyện kia nên mới độc thân lâu như thế! Có phải là em cô đơn lắm đúng không, tôi có thể giúp em…”
Cố Trường An còn định đi lên thì bị Hứa Trúc Linh quát lớn ngăn lại.
“Cố Trường An, anh muốn quậy cho chuyện này truyền tới trước mặt ông cụ mới vui lòng đúng không?”
Cố Trường An nghe Hứa Trúc Linh nói thế thì hơi nhíu mày, cậu ta đã nằm trên giường tròn một tháng mới khỏe hẳn không lâu…
Nếu như lại để cho ông nội và Cố Thành Trung biết thì sợ rằng cậu ta lại bị đánh thêm một trận nữa.
Cố Thành Trung kia ra tay thật sự rất độc ác!
“Em đừng có ngông nghênh như thế, chờ đến ngày ông cụ chết thì để tôi xem em còn có thể dựa vào ai được nữa? Đến lúc đó còn không ngoan ngoãn về với tôi?”
“Đó là chuyện của sau này, bây giờ nếu anh dám đụng vào tôi thì đừng trách tôi không khách sáo! Cố Trường An, tôi sẽ xem như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!”
Hứa Trúc Linh nói xong rồi quay người rời đi.
Đúng ngay lúc này, Cố Trường An lại cất tiếng.
“Em không sợ chết à?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì trái tim như ngừng đập, cơ thể cô trở nên cứng đờ.
Không ai có thể không sợ cái chết.
Nhưng không thể vì sợ chết mà phá vỡ nguyên tắc của mình!
Hứa Trúc Linh không trả lời mà đi thẳng ra ngoài.
Cố Trường An nhìn mà tức tới nỗi dậm chân.
Hứa Đan Thu đứng ở cửa sổ tầng hai, cô ta đã nhìn thấy mọi cử động của hai người họ.
Cô ta tức giận tới nỗi mặt đỏ bừng lên, dùng một ánh mắt ác độc mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hứa Trúc Linh.
Hứa Đan Thu biết Cố Trường An háo sắc, nhưng một bàn tay vỗ không vang, chắc chắn là Hứa Trúc Linh cũng có quyến rũ Cố Trường An.
Đáng chết, ngay cả anh rể mình cũng chẳng buông tha!
Hứa Trúc Linh, cô đợi đó cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu!
Hứa Đan Thu dậm chân một cái rồi quay người rời đi.
Mà trong bóng tối im ắng, vẫn còn có một người nhìn thấy chuyện này.
“Cậu chủ?”
Khương Anh Tùng kêu lên một cách cẩn thận.
Vốn hai người đang nói chuyện công việc, nhưng không biết tại sao đột nhiên Cố Thành Trung lại trở nên im lặng.
Anh ta đợi mấy phút, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà nhắc nhở.
“Ừ.”
Qua một lúc lâu thì người đối diện mới cất tiếng đáp lại, chứng minh anh vẫn còn ở đó.”
“Cậu chủ, hiệp ước vừa rồi…”
“Chuyện hợp đồng không vội. Cậu đi tìm hai người đánh gãy tay trái của Cố Trường An. Làm bí mật thôi, thu dọn cho sạch sẽ. Phải làm tới mức dù Cố Minh Đông có phát hiện ra là tôi làm nhưng cũng không có chứng cứ, không làm gì được tôi. Hiểu chưa?”
“Cố Trường An? Cậu ta chọc cậu chủ ư?”
“Ông đây nhìn thấy nó dùng tay trái chạm vào người phụ nữ của tôi, rất là không vui. Đánh mạnh vào, nhất là mặt của nó! Sau khi làm xong thì lương một năm gấp đôi.”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Khương Anh Tùng vội vàng trả lời, kiếm tiền dễ quá trời. Đánh người sướng tay rồi còn có tiền. Tại sao lại không làm chứ?