Chương : Trời sinh một đôi
“Kỷ Nguyệt Trâm, Kỷ Nguyệt Trâm! Chẳng phải anh thường để em giúp anh kiếm chút tiền thôi sao? Em lại đối với anh như vậy! Thật làm cho anh trai này đau lòng hết sức! Em lại làm ra chuyện phát rồ như vậy, chẳng lẽ lương tâm của em không đau sao?
Kỷ Thiên Minh đưa tay lên ngực, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Kỷ Nguyệt Trâm khóc chít chít nói: “Anh áp bức em nhiều năm như vậy, cầm bao nhiêu tiền riêng của em, lương tâm của anh có đau không? Vậy mà anh còn lấy tiền của em đi cưa gái, hại em không có tiền mua một bộ quần áo và trang sức ra hồn đế đi hẹn hò”
“Anh còn lấy cái túi mà em tích cóp thật lâu mới cần răng mua, chớp mắt đã tặng cho bồ của anh. Thời gian đó em rất khổ sở đó!”
“Hóa ra, vì chút chuyện này mà trong lòng em ghi hận anh. Được rồi, coi như em cũng trả thù rồi, về sau giữa anh em chúng ta không có ân oán gì nữa, được không?”
Thái độ Kỷ Thiên Minh dịu đi.
Kỷ Nguyệt Trâm hơi ngạc nhiên, vậy mà anh ta lật lại chuyện này.
Hào phóng như vậy?
“Không bắt em chịu trách nhiệm nữa?”
“Không, ngẫm lại nhiều năm như vậy, xác thật anh làm anh trai hơi không đúng”
“Anh à, cuối cùng anh cũng có lương tâm rồi! Truyện này em còn có thể… viết tiếp không?
“A!” Em không muốn sống nữa hả?”
“Khụ khụ… quên đi…quên đi Kỷ Nguyệt Trâm nuốt nước bọt.
“Mau xóa cho anh, nếu anh lại thấy em cập nhật, nhất định em sẽ chết!”
“Vâng vâng vâng!”
Kỷ Nguyệt Trâm làm trò trước mặt anh, nén nước mắt, lưu luyến không rời mà click xóa bỏ.
Lúc này Kỷ Thiên Minh mới không truy cứu nữa.
“Đúng rồi, nếu lần sau em còn bôi đen anh trên internet, vượt tường tìm phim, anh sẽ bỏ cái móng vuốt dư thừa cúa em đi!”
“É.”
Cả người Kỷ Nguyệt Trâm cứng đờ, không ngờ ngay cả lời này anh cũng nói.
€ô ta không khỏi lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì anh có thể coi, em không thể?”
“Anh là đàn ông, anh đang học tập, về sau tự nhiên sẽ có người dạy em, em coi cái gì?
Cố Thành Trung đã gọi điện thoại cho anh, nói em làm Hứa Trúc Linh hư hỏng! Cô gái nhỏ nhà người ta, coi cái này làm gì?”
“Em chỉ là tò mò… Tò mò anh đang coi cái gì thôi! Anh có đứng đăn đâu, coi mấy cái không lạnh mạnh đói” Cô ta thở phì phì nói Sao đàn ông coi được, phụ nữ lại coi không được? “Anh coi mấy cái không lành mạnh đấy, em làm gì được? Nếu em lại trèo tường, đừng trách anh không khách khí. Anh đánh gãy cái chân chó của em trước, cho em ngồi xe lăn, đánh tay phải của em tàn phế bó thạch cao, cho em ăn cơm bằng tay tay.
Sau đó lấy thẻ tín dụng của em quẹt hết, lấy nước hoa, son môi, túi xách của em tặng cho người ta hết!”
Sống Kỷ Nguyệt Trâm lạnh toát, sao có thể nói ra những lời như vậy?
Không độc không phải đàn ông!
Kỷ Thiên Minh thật con mẹ nó tàn nhẫn!
Kỷ Thiên Minh trở về phòng của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ, mở rương quần áo dưới cùng ra.
Bọn họ đã xây nhà vô số lần, làm mất không ít đồ vật, chỉ còn cái rương hành lý này ật, vân luôn mang theo bên người.
Mở ra… tất cả đều là đồ dùng của phụ nữ.
Túi xách, giày dép, mỹ phẩm.
Kỷ Nguyệt Trâm lớn lên rất đẹp, tuổi còn nhỏ đã được mấy thằng con trai coi trọng.
Anh ta học cùng trường với cô ta, hơn cô †a mấy tuổi, thường xuyên ảnh cáo mấy em trai học lớp dưới, không cần đánh chủ ý lên người cô ta, nếu không sẽ đánh mặt mũi bọn họ bầm dập.
Anh ta một mực lén lút chặt hoa đào của Kỷ Nguyệt Trâm.
Nhưng vẫn có cá lọt lưới, có người không sợ chết đi thổ lộ, hẹn hò với cô ta.
Cô mới mười lăm, mười sáu tuổi, mắt nhìn kém đến mức lần đầu được người thổ lộ đã mừng như điên.
Anh ta lấy hết tất cả tiên mà cô cực khổ để dành để mua đôi giày cao gót đầu tiên.
Cô ta tìm không thấy, khóc cả đêm, mắt đều sưng cả lên, cũng không còn mặt mũi nào đến nơi hẹn.
Sau này, đại học, tự do, con trai theo đuổi càng nhiều.
€ô ta tính ra nhân duyên của người khác, lại không tính ra mình.
€ô ta cho rằng trong mệnh mình có hung thần, trời định cô đơn.
Cho nên, có người thích mình, cô ta đều đồng ý quen nhau.
Cô ta không muốn lẻ loi một mình suốt quãng đời còn lại.
Cô ta nói với người khác phải tin vào số phận, nhưng chính cô ta chưa tin bao giờ, vẫn luôn nghĩ cách thay đổi.
Cô ta đeo túi xách trên lưng đi ra ngoài hẹn hò, anh ta sẽ đoạt túi xách của cô ta, nói muốn tặng cho bạn gái của mình.
Có đôi khi sẽ để cái gì đó vào trong mỹ phẩm của cô ta, khiến cho mặt cô nổi mụn, không thể ra cửa gặp người Anh ta không biết đã phá hư bao nhiêu buổi hẹn hò của cô ta, người đàn ông bên ngoài nào anh ta cũng coi thường, không ai có thể so với mình.
Cô ta nha…
Cứ ở bên cạnh mình là tương đối an toàn.
Mà cái rương đồ này, đều do anh ta lấy cớ muốn tặng bạn gái lấy đến, hoặc là trực tiếp đoạt đến.
Để ngăn không cho cô ta đi hẹn hò.
Anh ta biết Kỷ Nguyệt Trâm có oán hận sâu nặng, nhưng may mắn thay họ có máu mủ tương liên, không thể dứt bỏ, cô tức giận một trận rồi cũng bỏ qua, sẽ không nhắc lại nữa Anh ta nhìn mấy thứ đó, khóe miệng kéo ra một nụ cười dịu dàng.
Thật sự khó có thể tưởng tượng được, mình còn có lúc ngây thơ như vậy, cất giấu đồ vật của cô ta, tìm mọi quan hệ nói yêu đương với cô ta.
Nợ đào hoa của anh ta nhiều, nhưng đều là hoa đào nát, Kỷ Nguyệt Trâm từng bói qua mệnh của anh ta, nói anh ta không thể cùng một người sống đến già.
Mà trong mệnh của cô ta đã định, cô độc cả đời Vậy chẳng phải hai người là một đôi trời sinh.
Không phải là người yêu, vợ chồng thì như thế nào, chỉ cần anh ta và cô ta ở cùng nhau thì tốt rồi.
Mẹ không thích cô, cũng không chăm sóc.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em gái, anh đã vui muốn chết luôn, cầm tay nhỏ bé của cô ta.
Mẹ không muốn cho bú, vậy anh ta sẽ đút sữa bột.
Em gái không thích ăn cơm, anh ta sẽ thay đổi các cách để nấu ăn ngon.
Anh ta thích loại cảm giác duy nhất này.
Anh ta đang nhìn chăm chú, không ngờ sau lừng truyền tới tiếng bước chân.
“Anh ơi, anh đang làm gì đấy?”
Kỷ Thiên Minh nghe thấy tiếng của cô ta, trong lòng run lên, nhanh chóng đóng rương lại.
Anh ta nhanh tay để lại chỗ cũ, xoay người thấy cô ta nhón chân, thò đầu ra nhìn, dáng vẻ rất tò mò.
“Anh ơi, cửa nhỉ anh đang nhìn cái gì vậy, em gõ lần, anh cũng không quay đầu lại “Chỉ thu dọn một số thứ không cần thiết thôi”
Thân thể cao lớn của anh ta chặn tầm mắt của cô ta, nói: “Tìm anh có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi nhận được điện thoại, cần đến một nhà có quỷ, lại là một đơn mới, anh giúp em đi qua xem đi”
“Được, anh thu dọn xong sẽ đi với em”
Kỷ Thiên Minh đẩy cô ta ra ngoài, cô ta bĩu môi, nhưng cũng càng tò mò hơn.
Rốt cuộc trong phòng anh ta dấu cái gì không cho người ta nhìn?
Búp bê bơm hơi? Hay tạp chí khiêu dâm?
Thần thần bí bí, khiến lòng cô ta ngứa ngáy.
Điều duy nhất cô ta cảm thấy hứng thú trên đời này chính là Kỷ Thiên Minh.
Hôm nay anh ta làm gì? Có nhìn cô gái đẹp nào không? Đi ra ngoài làm việc có gặp nguy hiểm không? Lúc nhàm chán nghĩ cái gì?
Ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra vấn đề này.
Thói quen…
Cô ta đã sớm có thói quen nghĩ về Kỷ Thiên Minh, không lúc nào không nghĩ, mỗi giây mỗi phút…
Thới quen, đúng là một tồn tại đáng sợ nhất, mà cô ta lại vui vẻ chấp nhận, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tuy rằng ngoài miệng nói oán giận, trong lòng vẫn cứ lo lắng cho anh ta.
Đây là người thân cùng máu mủ với cô ta, quan hệ với mẹ so ra còn kém anh trai đó.
Cô ta đang chuẩn bị xoay người rời đi, sau lưng truyền đến tiếng nói trầm thấp của Kỷ Thiên Minh: “Kỷ Nguyệt Trâm, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau sao?