Chương : Của hồi môn
Buổi họp báo bắt đầu, phóng viên bắt đầu tấn công.
“Anh Linh, tập đoàn Cố Linh huy hoàng như ngày nay, có thể nói là do một tay em trai anh dốc sức làm ra. Mà bây giờ anh ta chấp tay rút khỏi anh có cảm nghĩ gì?”
Đây là chuyện mà mọi người quan tâm nhất Cố Thành Trung đã dốc hết tâm sức của mình, mới có tập đoàn Gố Linh của hôm nay, đưa tập đoàn ra thị trường nước ngoài, tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng ngay khi Cố Thiện Linh xuất hiện, anh ấy đã tiếp nhận vị trí giám đốc.
Mà bây giờ hai anh em cùng nhau xuất hiện ở buổi họp báo, dáng vẻ anh em hòa thuận đấy, dường như cũng không có anh lừa tôi gạt gì nhau.
“Rõ ràng là tôi gánh vác trọng trách thay cho em ấy, để cho em ấy có thời gian rảnh rỗi đi làm chuyện mình muốn làm”
Cố Thiện Linh bất đắc dĩ nói.
“Cậu ba Trung muốn làm chuyện gì? Xin hỏi… Là chuyện gì ạ?”
“Ở nhà với vợ, hưởng tuần trăng mật và thế giới riêng của hai người.”
Cố Thành Trung cười nói, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc khôn xiết “Cậu ba Trung… Cam lòng làm người đàn ông nội trợ của gia đình? Vứt bỏ sự nghiệp ư?”
Các phóng viên bị sốc.
Cố Thành Trung có năng lực hơn người, thế nhưng không có chút tham vọng nào cả Trao danh tiếng và tài sản cho người khác dễ như trở bàn tay mà không đau không ngứa gì hết.
“Sao lại không cam lòng? Vợ tôi xinh đẹp như hoa, người mềm mại dễ thương, đương nhiên phải che chở thật tốt. Sau này mọi người muốn hỏi về tập đoàn Gố Linh, cứ hỏi anh hai tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện nào: Lời này, không chỉ nói với truyền thông, mà còn nói với Lance nữa đấy.
Muốn lợi dụng anh à, đời này không có khả năng, kiếp sau anh cũng không cho cơ hội đó đâu.
“Vậy.. sau này Cậu ba Trung muốn làm gì?
‘Về phát triển tập đoàn .J&C sao?”
“J&C đã giao cho bố tôi quản lý, bây giờ tôi là người rảnh rỗi, coi như chính thức thôi việc chờ sắp xếp việc làm”
‘Vừa nói ra lời này, những người có mặt đều ồ lên.
Cố Thành Trung đang thất nghiệp?
Anh cũng dám nói.
Dù cả thế giới có thất nghiệp, anh cũng.
không thể thất nghiệp nha!
“Xin hỏi… Chẳng lẽ bà Cố không nói gì sao? Cô ấy ủng hộ ý nghĩ này ư?”
“Chuyện này còn chưa biết, khi nào về tôi sẽ hỏi cô ấy. Tôi còn có việc, rời đi trước, anh hai tôi sẽ cho mọi người câu trả lời thuyết phục: Cố Thành Trung không nói nhảm nữa, rời hỏi từ lối đi an toàn ở phía sau.
“Cậu ba vội vã như vậy… là muốn làm gì vậy?” Mọi người đều tò mò “Làm sủi cảo cho vợ tôi ấy mà”
Mọi người nghe xong, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai mặt nhìn nhau.
Hứa Trúc Linh xem TV mới biết được Cố Thành Trung không có chức nào cả người nhẹ nhàng, lại thành kẻ thất nghiệp sống lang thang.
Cô cho rằng không có Gố Linh, ít ra còn có J&C, không ngờ bây giờ J&C cũng không ở trong tay anh luôn.
Không được, cô không thể ngồi chờ chết, không làm chuyện gì cả.
Cố Thành Trung về đến nhà, thấy Hứa Trúc Linh đang thu dọn đồ đạc, làm tới thở hồng hộc, đổ mồ hồi đầy đầu.
“Em đang làm cái gì đấy?”
Trong vali chứa đầy quần áo quý báu của cô.
“Mấy bộ quần áo này em không thể mặc, rất lãng phí, em định thanh lý chúng”
“Còn có, đây là thẻ ngân hàng của em, bên trong có tiền em tích góp, có thể duy trì cuộc sống của chúng †a. Nếu còn chưa đủ, em còn một chút trang sức gì gì đó có thể lấy đi cầm.
Anh biết mà, em là đầu bếp, nấu ăn mang mấy cái vật để ngắm này cũng không thích hợp”
“Tuy không có hai cái tập đoàn, nhưng anh còn có em, tâm lý chênh lệch của anh cũng đừng lớn quá nha. Anh không có mấy cái đó, Lance cũng không có lý do đối phó với anh, cho nên may rủi gắn liền nhau, việc xấu đi qua, tiếp theo sẽ là chuyện hạnh phúc”
“Chúng ta có tay có chân, muốn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng cũng nhanh lảm đó, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đấy, đừng sợ”
Hứa Trúc Linh lo bây giờ anh rảnh rỗi, thấy mình không có gì cả, sẽ làm tổn thương đến lòng tự ái anh.
Dù sao trước đây vẫn là ông tổng của tập đoàn, hôm nay lại trở thành một kẻ thất nghiệp sống lang thang, là người đều không chấp nhận được đâu.
Cô có thể ở bên anh qua những ngày tốt lành, cũng có thể ở bên anh qua những ngày gian khổ.
Cuộc sống nghèo khổ một chút cũng không sao, quan trọng nhất là hai người vẫn luôn khỏe mạnh bên nhau là tốt rồi.
Cố Thành Trung nghe vậy muốn cười, lại không cười nổi.
Cô chân thành nhìn mình, ánh mắt ấm áp, an ủi và quan tâm, vì sợ anh không thể chấp nhận tình trạng hiện giờ.
Cô thực sự đã đánh giá thấp bản thân mình, chút tổn thương này có đáng gì đâu Những năm gần đây, anh lấy tên cô đầu tư không ít bất động sản, chuỗi thương mại gì gì đó.
Dù anh không làm gì, cũng có thể hốt bạc mỗi ngày.
Chỉ là, chưa nói mấy chuyện đó với cô mà thôi, cũng không muốn nói… Cô gái này chân thành như vậy.
Điều này chứng tỏ, anh không nhìn lâm người, hai năm qua, Hứa Trúc Linh vẫn là Hứa Trúc Linh, không thay đổi chút nào.
“Trúc Linh, từ nay về sau anh không còn là CEO của Cố Linh, không phải là giám đốc của v&C, em còn thích anh sao?”
“Sao lại hỏi cái này?”
Hứa Trúc Linh khó hiểu hỏi.
“Anh không còn những thân phận xán lạn đó nữa, em có cảm thấy anh vô dụng không?
Quá thất bại?”
“Sao có thể, lúc em ở bên anh, em cứ nghĩ anh không có gì. Lúc đó anh còn rất xấu mà, em có ghét bỏ anh sao?”
Cô bĩu môi, có chút bất mãn nói: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh lại hoài nghi lòng thành của em, không thể ở hòa hợp bên nhau”
Cô giận, xoay người muốn rời khỏi, lại bị Cố Thành Trung nắm cổ tay, kéo lại.
Gắt gao mà…
Dùng sức ôm chặt vào ngực.
“Vậy em nói cho anh biết, anh là ai? Cho anh một cái vị trí, được không?”
“Anh là người đàn ông của Hứa Trúc Linh em, là chồng của em! Làm sao có nhiều vị trí như thế nhai”
“Chỉ vậy là đủ rồi”
Cố Thành Trung nghe nói như thế, lòng tràn đầy niềm vui.
“Cho em xem mấy cái này, cũng là lúc nên cho em biết”
“Cái gì?”
Cố Thành Trung kéo cô vào phòng làm việc, mở máy tính ra.
€ó một hồ sơ tài liệu, tất cả đều là…
Giấy chứng nhận bất động sản, thỏa thuận cổ phần?
“Trên phần đề tên của mỗi cái đều là tên của cô.
Cô sốc vô cùng, cô làm mấy cái này khi nào?
“Mấy cái này là gì?”
“Của hồi môn?”
Hứa Trúc Linh buồn bực, của hồi môn không phải do người nhà mẹ đẻ chuẩn bị đồ cười sao?
Cố Thành Trung nên chuẩn bị sính lễ chứ nhỉ?
Hơn nữa sính lễ gì gì đó, không phải đã được đưa đến nhà họ Quý sao?
“Hai năm qua có nhiều trắc trở, do các nhân tố bên ngoài, nhưng tình cảm chúng ta lại không có vấn đề gì. Anh nhớ rõ chúng ta không cãi nhau nhiều lắm, anh đến London, em hiếu lầm quan hệ của anh với Ôn Thanh Hoàn. Còn có sự xuất hiện của Trình Anh, em muốn chia tay với anh… Mấy chuyện đó, anh đều nhớ rõ”
“Thật ra trước đó anh vẫn nghĩ, chúng ta có thật sự phù hợp hay không, một khi em dán tên Cố Thành Trung, em sẽ bị số ánh mắt nhìn chằm chẳm, em sẽ rơi vào nguy hiểm, cũng sẽ bị người ta chú ý. Cuộc sống của em nhất định sẽ phát sinh biến hóa.
nghiêng trời lệch đất, mà em không thể dựa vào ai khác, anh là người duy nhất có thể dựa vào.
“Đó là một gánh nặng, anh cũng lo mình không bảo vệ được em. Anh không thể lấy tính mạng của em ra làm trò đùa”
“Cho nên, sau lần đầu cãi nhau, anh đã chuẩn bị cái này cho em. Sau này, nếu chúng ta không ở bên nhau nữa, chờ em tìm được người chồng phù hợp. Anh nhất định sẽ để cho em vẻ vang, của hồi môn phong phú như vậy, đối phương mới không coi thường em”
“Nhà họ Hứa có bộ dáng gì, anh rõ hơn hết, sợ là sẽ không chuẩn bị cái gì cho em.
Cho nên anh hay dùng tên của em, đầu tư rất nhiều hạng mục, hiện giờ đã bắt đầu nhìn thấy thành tích”
“Dù chúng ta có ở bên nhau hay không, đây đều là hồi môn của em” Tiếng của anh trầm thấp khàn khàn, như kể ra chuyện tình yêu cổ xưa.