Chương : Niềm vui được sống lại không có ai để chia sẻ
Đúng lúc ấy, có tiếng huýt gió truyền đến từ phía sau.
Cô không nhịn được quay đầu lại xem, Phó Minh Tước mặc bộ đồ thể thao đang chạy lại gần.
“Anh †a không chạy với cô thì tôi chạy với cô”
“Anh..”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy đi”
Phó Minh Tước không đợi cô nói hết câu, kéo cổ tay cô rồi chạy.
Anh ta còn không quên liếc Cố Thành Trung trên xe khiêu khích.
Cố Thành Trung nhíu chặt mày lại, lái xe đi theo.
“Người đàn ông của cô thật vô lương tâm, cô ở đây đổ mồ hôi như vừa đầm mưa còn anh thì ngồi trong xe, thoải mái dễ chịu. Nếu như tôi là cô thì tôi đã bỏ anh ta rồi gả cho.
người đàn ông tốt hơn rồi”
Hứa Trúc Linh vừa chạy vừa thở hồng hộc, không có sức nói chuyện nữa.
Chỉ chạy bộ thôi mà, sao lại đổi người rồi chứ?
Cô chạy được hai mươi phút thì không chạy nổi nữa, cô lựa chọn từ bỏ.
Cố Thành Trung lập tức chạy tới cạnh cô hỏi: “Chức năng tìm phổi vẫn hơi yếu, cần phải tiếp tục đề cao. Tim đập mỗi giây…”
“Sao anh lại biết?”
“Vòng tay em đeo có thể đo lường số liệu, anh vẫn luôn ghi chép lại”
Lúc này Hứa Trúc Linh mới hiểu ra, hóa ra anh ở trên xe ghi số liệu giúp cô.
Anh đưa khăn mặt và nước ấm cho cô rồi nói: “Mấy ngày tiếp theo có thể giảm cường độ tập luyện”
“Lương tâm anh trỗi dậy rồi hả?”
“Kỳ kinh nguyệt của em sắp tới rồi, ngố Cố Thành Trung gõ đầu cô.
Hứa Trúc Linh mới nhớ đến, quả thực bà dì của cô sắp đến rồi.
Trước đây cô đều đặt lịch thông báo trên điện thoại, còn bây giờ… đã có người nhắc cô rồi.
“Sao anh lại tới đây? Anh và tôi là đối thủ của nhau, anh cứ ngang nhiên xuất hiện trước mặt tôi thế này hình như không thích hợp cho lắm?”
Cố Thành Trung cũng không hẹp hòi, đưa một chai nước cho anh ta.
“Không bỏ độc đó chứ”
Anh ta cười nói rồi vặn nắp chai ra uống.
“Xem ra anh đã biết thân phận của tôi, tôi nhận lệnh liều chết của cấp trên, anh nên sợ tôi”
“Anh đáng giá cao bản thân quá rồi”
“Aiz, chẳng có dáng vẻ em trai gì hết, tốt xấu gì thì tôi cũng là anh của anh đó.”
“Khoan đã? Hai người có quan hệ gì cơ?”
Hứa Trúc Linh đứng cạnh nghe mà quay mòng mòng.
“Bố anh ta anh ruột của mẹ anh, anh ta là anh họ của anh”
“Anh rể em là anh họ anh?”
“Anh ta là anh rể em?”
Lúc này Hứa Trúc Linh mới nhớ ra, hình như cô chưa nói cho Cố Thành Trung biết quan hệ giữa cô và Phó Minh Tước.
Cô đành nói rõ hết ra.
Không ngờ các cô và Phó Minh Tước lại có quan hệ sâu xa thế này, chỗ nào cũng gặp phải người nhà họ Cố.
Chẳng trách Dao Dao và Cố Cố lại có thể làm phẫu thuật cho nhau được, hóa ra là vì di truyền cùng dòng họ.
Đương nhiên chuyện đó cũng có ngoại lệ, Phó Minh Tước vẫn khỏe mạnh, trái tim bình thường đây này.
Điều này cho cô hy vọng, cô cũng có thể sinh ra một cục cưng khỏe mạnh.
“Anh tới đây làm gì?” Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.
“kiểm tra kết quả rèn luyện, tiện thể nói cảm ơn”
“Tôi đã chuẩn bị một món quà cho cô, về nhà nhớ xem”
Anh ta nở nụ cười dịu dàng, sờ đầu cô.
Nhưng nụ cười này có gì đó hàm ý sâu xa.
Phó Minh Tước không ở lại đó quá lâu, anh ta đi rồi.
Trước khi đi, anh ta nói với Cố Thành Trung một câi “Hai người đừng đi đăng ký nữa, một khi đăng ký xong xuôi thì tên cô ấy sẽ xuất hiện trên hộ khẩu nhà họ Cố, cũng sẽ xuất hiện trên danh sách những cái tên phải chết của tôi. Tôi sẽ ra tay thật đấy!”
Lời của anh ta nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, cứ như đang nói chuyện không hề quan trọng vậy.
Nhà họ Cố nhiều người như vậy, nhưng dường như anh ta chẳng đặt vào mắt.
Chẳng ai muốn bị một tên sát thủ nhớ đến cả, không biết khi nào đối phương sẽ ra tay, sẽ dẫn theo người nào, trong trường hợp nào.
Kiểu suy đoán, ngờ vực ấy chỉ khiến người a lo lắng, thấp thỏm đề phòng hơn mà thôi Cố Thành Trung híp mắt lại, nhìn bóng lưng anh ta rời đi, lặng lẽ siết chặt tay lại.
Đã như vậy thì chỉ có thể đánh đòn phủ đầu thôi!
Hai người về đến nhà, người giúp việc nói có người giao một hộp quà tới.
Bọn họ sẽ có nguy hiểm gì đó nên không dám mở ra, vẫn để im ở cửa.
Hứa Trúc Linh lại chẳng sợ, cô không biết Phó Minh Tước đối xử với người khác thế nào, cô chỉ biết anh ta chưa từng làm hại cô.
Cô rất tò mò, Phó Minh Tước sẽ tặng gì đây?
Cô mở ra xem, thế mà lại là váy cưới của nữ hoàng.
Cô trợn tròn mắt lên, lập tức nhét nó trở lại hộp, rụt rè nhìn Cố Thành Trung: “Anh ta có ý gì đây, muốn vu oan giá họa sao?”
“Anh ta để lại một tấm thiệp”
Hứa Trúc Linh lập tức nhìn về phía tấm thiệp, trên đó việt một dòng chữ.
“Đây là món quà dành cho chị cô, nhưng cô ấy không mặc được. Lúc sống không cùng chết, tặng cho cô để an ủi nỗi tương tư”
“Chị em đã mất rồi, chị ấy nhập vào cái váy cưới này nên tặng cho em?
Cô gãi đầu, không hiểu ý nghĩa của câu “Lúc sống không cùng chết.
“Dù thế nào thì cứ nhận lấy trước đã, giấu đi cẩn thận, đừng để chuyện này bị lộ ra ngoài. Anh ta không thể đến gần em nhưng em cũng không thể mặc đi ra ngoài. Anh ta muốn an ủi nỗi tương tư thì em cứ đi theo anh ta. Nếu như có thể trả lại cho anh ta thì càng tốt, dù sao món quà này cũng nóng bỏng tay”
“Aiz, lần tới gặp anh ta thì nói sau, em cảm thấy anh ta sắp điên rồi, bị bệnh chủ quan”
Hứa Trúc Linh đành chịu.
Cô cất hộp quà đi, không biết Phó Minh Tước còn tính toán gì nữa.
Ngày hôm nay rất náo nhiệt, bình thường trong nhà yên ảng, hôm nay không chỉ được tặng quà mà còn có khách đến thăm.
Người đó là Strzyga.
“Cô Trúc Linh”
Ông ấy vẫn luôn cung kính gọi cô như vậy.
Đối với chuyện ông ấy đến nhà, Hứa Trúc Linh khá là ngạc nhiên: “Diên xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Cậu chủ rất tốt, cậu ấy ra nước ngoài điều trị vật lý trị liệu thêm một tháng, đã có thể chạy nhảy băng băng, bộ xương đã hồi phục như người bình thường, cơ thể đã trở lại dáng vẻ nên có của một chàng trai hơn hai mươi tuổi rồi”
Bởi vì bí mật đi trị liệu, giấu giếm suốt một tháng nên không thể tham gia hôn lễ của Lucia.
Cô cũng không biết cậu ấy khôi phục kiểu gì, bây giờ nghe Strzyga nói vậy thì cũng yên tâm “Vậy thì tốt, thế chú tìm tôi làm gì?”
“Cậu chủ… cũng không được tốt như trong tưởng tượng, cậu ấy thiếu mất một người chia sẻ niềm vui”
Khi Strzyga nói ra những lời này, ông ấy nơm nớp lo sợ nhìn Cố Thành Trung.
Đúng như dự đoán, Cố Thành Trung híp đôi mắt âm u lại.
Bầu không khí cứng ngắc lại vài phần, nhiệt độ giảm xuống kịch liệt.
“Hả..” Hứa Trúc Linh không phải kẻ ngốc, cô hiểu hàm ý của câu nói đó.
“Sau khi trở lại, cậu chủ đã chữa khỏi căn bệnh nhiều năm, độc tố trong cơ thể được bài trừ sạch sẽ, nhưng cậu ấy vẫn không vui vẻ.
Mỗi ngày đều bận rộn làm việc, tự đóng kín mình lại. Cậu ấy không muốn tiếp xúc với người ngoài, lần nào cũng ra lệnh thông qua tôi. Trước đây cậu ấy bị nhốt ở lâu đài, muốn đi nửa bước cũng khó, bây giờ có thể tự do hoạt động thì cậu ấy lại không muốn ra ngoài”
“Suốt một tháng qua ở nước ngoài, tôi đều vượt qua với cậu ấy, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy làm trị liệu khôi phục đau đớn như vậy, t đau lòng. Vốn dĩ phải luyện tới ba tháng, nhưng cậu chủ kiên quyết rút ngắn xuống còn một tháng thì xong. Cậu ấy chỉ muốn về sớm một chút, để cho cô thấy dáng vẻ đã bình phục khỏe mạnh của cậu ấy”
“Nhưng đến khi về rồi thì cậu ấy lại không đi tìm cô, bởi vì cậu ấy lo cậu Thành Trung Nhưng tôi nghĩ hai người không thể làm người yêu thì cũng là bạn bè mà, đúng không? Cô biết cậu chủ thích cô, nhưng cậu chủ chưa từng gây khó dễ cho cô, cô cứ xem như tới chúc mừng bạn bè, chia sẻ sự vui mừng được “sống lại” của cậu ấy đi, được không?”