Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Con chúng ta sau này chỉ sợ là luôn đói bụng
Hứa Trúc Linh ngồi dậy, nói: “Em gái nhỏ, tôi biết cô sao?”
“Tôi chính là streamer đã gặp chị một lần trước đây nhưng chị không chú ý. Chị không biết tôi nhưng tôi biết chị, chị là mợ chủ nhà họ Cố nhai Tôi gọi là Trần Minh Ngọc, rất hân hạnh được biết chị”
“Ồ? Thật sao?”
Khóe miệng cô nở nụ cười nhàn nhạt rồi nằm chặt tay lại.
Sau đó rút tay về, ôm thâm xoa xoa tay.
Khá lắm, cô ta nói cô ta là Con Tôm Nhỏ rồi, sao còn đưa cô ta lên đây.
Đây rõ ràng là đang nhắc nhở Hứa Trúc Linh xuất thân của cô không tốt, trước kia không có ai hỏi thăm, bây giờ nến không phải nhờ Cố Thành Trung thì cũng không biết đang ở chỗ nào.
Giết người không dao, được.
Dùng võ mồm, cô không làm được, cô cũng lười phí lời với người như thế.
“Cảm ơn nước của cô, nhưng tôi không thích uống cái này, thân ái à, tôi muốn uống sữa bò nóng”
“Vậy em ở đây chờ anh, anh đi mua cho em, em còn muốn ăn gì không? Mua hoa quả ướp lạnh cho em nha, bổ sung dinh dưỡng một chút”
“À ừ, anh đi đi, về nhanh nha”
Hứa Trúc Linh nũng nịu nói, Cố Thành Trung lập tức đứng dậy rời đi.
“Chị… chị vậy mà để cho ngài Trung giúp chị mua sữa bò sao? Gọi điện thoại cho người hầu đưa đến không được sao?”
Trần Minh Ngọc trợn mắc hốc mồm, hận không thể đi lên đánh Hứa Trúc Linh.
Người đàn ông đẹp trai như vậy là cảnh đẹp ý vui, vậy mà cô lại để anh chạy việc.
Cố Thành Trung là nhân vật như thế nào mà cô cũng dám sai bảo?
Cô ta tức giận đến mức cả người run rẩy, nắm đấm vô thức siết chặt, nhưng cũng không dám lên tiếng gì.
Dù sao danh không chính ngôn không thuận, người ta là quan hệ vợ chồng.
“Có phải cô thấy phí của trời hay không?”
Cô cười hì hì nói.
“Chẳng lẽ không đúng sao? ngài Trung thế nhưng là xuất thân quyền quý của Đà Nẵng, là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng nhat”
“Tôi không rõ lắm, anh ấy không phải là đã ngừng tiếp quản Cố Linh rồi sao? Bây giờ .J.C cũng bị Cố Linh móc sạch, cô vì sao còn sùng bái anh ấy như thế?”
“Nếu như ngài ấy muốn thì Cố Linh sẽ là của ngài ấy, .J.C cũng sẽ vùng lên”
Cũng không phải bởi vì loại phụ nữ như cô làm cho ngài Trung cả ngày không lo công việc sao, .J.C làm sao có thể vùng lên?
Cô cao quý cũng nhờ đứa con mà thôi!
“Cô nói cũng đúng”
Cố Thành Trung không quan tâm nhưng danh lợi kia, chỉ cần anh ấy muốn thì cái gì mà không có.
Nghĩ như vậy cũng khó trách cô gái nhỏ lại sùng bái anh như thế, tình cảm này có thể hiểu được.
Trước kia cô sẽ ghen tuông ồn ào, nhưng bây giờ kết hôn rồi, cô ngược lại lại bình tĩnh, không muốn chấp nhặt với cô ta.
Đại khái…Đây chính là vị trí cao trong truyền thuyết.
Trước kia vị trí quá thấp sẽ không nhịn được mà so đo vài chuyện.
Nhưng bây giờ cô đã đủ để đứng bên cạnh Cố Thành Trung, sánh vai cùng với anh.
Phong cảnh anh đã nhìn qua, cô cũng có thể cùng nhau thưởng thức mà không phải đứng ở sau lưng anh, nhìn bóng lưng anh.
Cô vẫn cảm thấy mình không xứng với Cố Thành Trung, nhưng bây giờ bối cảnh gia thế của cô cũng không tầm thường, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Cô không còn là chướng ngại vật của Cố Thành Trung, cũng có thể là trợ lực của anh, chỉ là Cố Thành Trung đau lòng cô, không muốn cô liên lụy đến.
“Cô bao nhiêu tuổi? Tôi thấy cô còn rất trẻ?”
“Năm nay tôi mười chín, tháng sau hai mươi tuổi”
“Vật phải chúc mừng sinh nhật cô sớm, sinh nhật tuổi hai mươi cũng không thể qua loa”
“Vậy tôi phải gọi chị là chị Linh, chị cũng chỉ hơn tôi mấy tháng mà thôi.”
Trần Minh Ngọc cố ý lôi kéo làm quen.
Hứa Trúc Linh làm sao lại không nhìn ra ý đồ của cô ta, cô ta muốn thông qua mình để đến gần Cố Thành Trung.
“Không cần gọi tôi là chị, tôi không thích xưng hô như thế, cô cứ gọi tôi là mợ chủ Cố đi”
Cô câu môi cười một tiếng, không mặn không nhạt nói, nhắc nhở Trần Minh Ngọc sự thật này.
Cô là mợ chủ Cố danh chính ngôn thuận, được Cố Thành Trung thông báo đến toàn thiên hạ, được tổ chức hôn lễ long trọng cưới vào cửa.
Cô là con dâu của nhà họ Cố, được ông cụ yêu thích, được vào gia phả nhà họ Cố.
Chị Linh thì đã là gì? Xưng hô như thế không có chút lực uy hiếp nào, không bằng khoe thanh thế mợ chủ Cố.
Sắc mặt Trần Minh Ngọc cứng đờ ngạc nhiên nhìn Hứa Trúc Linh.
Nhìn người cô nhỏ nhỏ tưởng rằng cô yếu thế, không ngờ cô cũng có chút tài năng.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, nếu như không có chút thủ đoạn như thế, làm sao có thể trèo lên được vị trí này?
“Mợ chủ Cố, bây giờ cô đang mang thai chắc rất vất vả nhỉ? Được ba tháng rồi đi…”
Cô ta đưa tay muốn dờ nhưng cô lại tránh đi, “Ừm, đó là chị của cô, hay là chị dâu của cô?” Cô ta đổi chủ đề.
“Chị dâu tôi, vừa mới mang bầu, anh tôi rất khẩn trương muốn đi học lớp này, cho nên tôi mới đi cùng với chị ấy”
“Vậy thì tốt rồi”
Sau khi tan học, ở bãi đố xe gặp Trần Minh Ngọc, cô ta lại thân thiệt bắt chuyện.
Hàn huyên một hồi, Hứa Trúc Linh mới lên xe duỗi lưng, nói: “Ai, đã là ông chú ba mươi tuổi rồi, sao lại còn có người thương nhớ chứ?”
“Em nhìn ra sao?”
“Em không phải người ngu, cô ta thể hiện rõ ràng như thế, em không thể nhìn ra sao? Cô ta là muốn đi lại đường xưa của em, đến quyến rũ anh sao?”
“Em quyến rũ anh lúc nào?” Cố Thành Trung có chút nhíu lông mày: “Rõ ràng là anh dụ dỗ em đến tay, bán nhan sắc bán thân thể quyến rũ em”
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế, nhịn không được bật cười.
Bây giờ nghĩ lại, Cố Thành Trung đúng là có chút đúng như thế.
Ví dụ như…
Tắm rửa xong để trần, còn không biết xấu hổ đến cô sờ cơ bắp, không có việc gì liền làm cô trầm mê trai đẹp.
Bây giờ nghĩ lại đúng là cố ý cả.
“Người ngoài không biết ai câu dẫn, em là hồ ly tinh trong truyền thuyết, thủ đoạn cao tay quyến rũ anh, thành công gả vào nhà giàu, trở thành mợ chủ nhà giàu. Bây giờ còn mang.
thai lại càng đắc ý, nhờ con mà sống tốt”
“Anh đừng cho là em không biết trong lòng những người kia nghĩ như thế nào, đều cảm thấy em không xứng với anh!
Tất cả đều hủy hoại thanh danh của em”
“Vậy em nghĩ như thế nào?”
“Em nghĩ rất đơn giản, nói em là hồ ly tinh tức là khen anh đẹp, nhan sắc tuyệt vời. Nói em thủ đoạn phi phàm là đang khen em thông minh, danh tiếng lâu năm. Còn quyến rũ gì đó chắc hản là khen dáng người của em đẹp, trước sau đầy đủ còn có chân dài!”
“Cho nên gả vào nhà giàu là kết quả của sự cố gắng của em cải!
“Trước sau đầy đủ còn có chân dài?” Cố Thành Trung nghe nói như thế, mắt nhìn ngực Hứa Trúc Linh.
Làm gì cũng phải chuẩn bị kỹ mới có kết quả tốt, nhưng cô chuẩn bị rồi một chút khởi sắc cũng không có.
Không phải nói mang thai là dậy thì lần thứ hai sao.
Dậy thì ở đâu?
“Trúc Linh, đột nhiên anh rất thương con của chúng ta sau này, chắc chắn sẽ bị đói bụng”
“Hả..” Hứa Trúc Linh trong nháy mắt á khẩu không nói được gì để trả lời.