Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Bạch Minh Châu quay về rồi
Cửa phòng bệnh mở ra, Trần Minh Ngọc bị ép vào trong em đi, em là em gái rt người ngoài được?”
Nhưng mặc cho Trần Minh Ngọc khóc lóc kêu la, cô ta vẫn bị Trần Hùng đè xuống đất.
Nhưng cô ta cứ không chịu quỳ xuống, cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, vẫn luôn phản kháng lại Trần Hùng.
“Đứng luôn đi vậy. Tôi còn chưa chết, cũng không cần cô ta lạy tôi”
Hứa Trúc Linh nói với giọng nhàn nhạt. Gả cho Cố Lâm đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi. Nửa đời sau của cô ta đã bị phá hủy. Giờ cũng không câu nệ chuyện cô ta có quỳ hay không nữa.
Nếu không nhận sai, không thành tâm thì quỳ cũng vô dụng.
Trần Hùng nghe vậy mới buông Trần Minh Ngọc ra.
Cô ta nhún nhún vai, hung tợn nhìn Hứa Trúc Linh, nói: “Các người dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Việc đèn treo rơi xuống đâu phải do tôi làm, cho thấy rõ là cô chịu trừng phạt đúng tội thôi, chẳng liên quan gì đến tôi cả!”
“Cái con mất dạy này. Lời mày nói với ngài Thành Trung đã bị ghi âm lại rồi, mày còn không biết hối cải à?”
Trần Hùng tức giận nói.
Trần Minh Ngọc nghe vậy, hung hăng nhíu mày lại, kinh hãi nhìn Cố Thành Trung.
Thì ra anh sớm đã có chuẩn bị rồi.
Giờ cô ta chỉ hận, hận Hứa Trúc Linh bình an vô sự, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không sao.
Trần Minh Ngọc chợt nảy lòng độc ác, đột nhiên cầm bình hoa trên bàn trà bên cạnh lên, hung hăng muốn ném về phía Hứa Trúc Linh trên giường.
Cũng máy Cố Thành Trung nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng đứng ra chắn. Bình hoa đó đập lên lưng anh, sau đó liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng choang.
Trần Minh Ngọc nhân lúc hỗn loạn muốn chạy thoát, nhưng lại bị Trân Hùng ngăn cản.
“Nếu mày bước ra khỏi cánh cửa này thì cả nhà họ Trân đều sẽ rơi vào kết cục muôn đời không thể siêu sinh luôn đấy!”
“Vậy thì em cũng không thể gả cho tên phế vật Cố Lâm đó được! Anh là anh trai ruột của em, nhưng anh lại đứng về phía người ngoài. Anh không xứng làm anh trai em!”
“Trần Minh Ngọc, lần này cô quá đáng lắm rồi đấy. Ngay cả tôi mà cô cũng không buông tha”
Cô chủ nhà họ Trần cũng đã theo tới. Hứa Trúc Linh là ân nhân cứu mạng bà, không nhìn cô tỉnh lại, bà cũng không yên tâm được.
“Cái đồ đê tiện này, cô câm miệng lại cho tôi. Cô là cái thá gì chứ? Dù cô có chết cũng chẳng sao cả. Anh tôi vẫn có thể tìm một người tốt hơn. Cô sinh cho nhà họ Trần chúng tôi một đứa cháu đích tôn, tôi cũng không muốn nhận đứa cháu này đâu!”
“Mất dạy!”
Trần Hùng tức giận, một cái tát hung hăng giáng thẳng xuống gò má cô ta: “Cô ấy là chị dâu mày đấy!”
“Anh… Anh đánh em ư?”
“Lui xuống đi, bà xã tôi cũng phải nghỉ ngơi rồi. Tốt nhất chuyện này đừng có sai sót gì, nếu không tôi sẽ tự mình ra tay đấy”
Cố Thành Trung sa sầm nét mặt, nói với giọng không mang theo chút cảm xúc nào.
Trần Hùng lập tức dẫn người rời đi.
Phòng bệnh hỗn loạn thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh.
Hứa Trúc Linh cũng thở ra một hơi, bị làm ồn một trận như vậy, tâm trạng cũng không được tốt nữa.
Còn muốn ăn gì khác không?”
“Ô mai mơ, được không?”
“Được, anh kêu người đi mua”
Rất nhanh, Cố Thành Trung đã mua ô mai mơ về, đủ loại bao bì kiểu dáng khác nhau.
Cô đã ngủ cả một ngày, rất có tinh thần, cũng không buồn ngủ.
Cột sống của cô bị tổn thương, cũng không thể cử động lung tung, chỉ có thể nằm thẳng.
Cố Thành Trung nằm bên cạnh, bàn tay to chặn cô lại, dịu dàng vỗ vỗ lên cánh tay cô như đang dỗ trẻ con ngủ vậy.
Sau khi cô ăn xong thì liền hôn một cái lên cánh môi anh, nói: “Vị ô mai mơ đường đen đó, anh nếm thử xem”
“Không đủ, muốn nhiều hơn nữa”
Anh hôn sâu thêm.
Màn đêm sâu lắng như nước, bầu không khí… vừa khéo.
Hứa Trúc Linh nghỉ ngơi ở bệnh viện hai ngày, không có gì đáng ngại nữa thì liền chuyển về nhà cũ tĩnh dưỡng.
Không ít người đến thăm cô, bậc cửa nhà cũ cũng bị giẫm cho bằng phẳng xuống rồi.
Hơi thở thai nhi yếu, chẳng ai biết hậu quả sau đó như thế nào.
Những lời này chỉ truyền tới tai Cố Thành Trung, người ngoài không biết một chút gì cả.
Mọi người đều vô cùng chờ mong đứa bé này ra đời, chỉ có anh quan tâm Hứa Trúc Linh hơn, chỉ muốn khiến cô bình an.
Đợt này, Hứa Trúc Linh đã nằm hết bốn tháng mới có thể đi lại bình thường được.
Cột sống vẫn còn âm ỉ đau, nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Bụng cô cũng dần rõ hơn, gồ lên một phần nhỏ.
Khi đi siêu âm cũng có thể thấy được hình dạng chân tay đại khái rồi.
Cô rất muốn biết là con trai hay con gái, nhưng lại cố kìm nén, muốn chờ mong nhiều hơn một chút.
Khi đã biết rồi thì hình như… sẽ không còn tâm trạng đó nữa.
Mà Cố Thành Trung cũng đã trở nên bận rộn rồi. Ban đầu anh và Cố Thiện Linh hẹn thời hạn nửa năm sẽ khiến .J.C khôi phục lại thời kỳ hưng thịnh, khiến nhà họ Cố không còn nỗi lo về sau nữa.
Nay còn hai tháng nữa, tất cả mọi thứ đều phải đẩy lên nhanh hơn.
Tháng tư, cỏ mọc chim bay, thời tiết dần dần ấm lên.
Từ khi Bạch Minh Châu mất tích vào tháng năm năm ngoái, đến nay đã qua mười một tháng rồi, cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng có được tin tức của cô.
“Trúc Linh, tớ sắp về rồi đây”
Khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy tin nhắn, cô còn nghỉ ngờ mình nhìn nhầm rồi, dụi dụi mắt mấy lần, xác nhận đi xác nhận lại tin nhắn, cuối cùng mới dám khẳng định là do Bạch Minh Châu gửi tới.
Cô lập tức gọi điện thoại đi. Lúc trước vẫn luôn tắt máy, giờ cuối cùng đã kết nối được rồi.
Rất nhanh, điện thoại có người nhận, từ bên kìa truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Đã lâu không gặp rồi, “Bạch Minh Châu, cái đồ khốn nhà cậu. Rốt cuộc cậu chết ở chỗ nào vậy hả? Còn không mau về tìm tớ?”
Lời thốt ra khỏi miệng mang theo sự nghẹn ngào.
Mười một tháng đó… Bạch Minh Châu cũng dám mất tích!
“Tớ ở ngay bên ngoài nhà cậu này. Cũng không biết là Cố Thành Trung có cho cậu ra ngoài tụ tập với tớ không. Tớ chuyển nhà, mời khách đến ăn cơm, có tới không?”
“Tớ đi tớ đi!”
Cô lập tức xuống khỏi giường, nói với Cố Thành Trung chuyện này. Anh kêu Khương Anh Tùng đi cùng với cô.
Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy chiếc Audi màu đỏ chót của Bạch Minh Châu, vẫn lòe loẹt y như lúc trước vậy.
Bạch Minh Châu mặc một bộ đồ Chanel, có vẻ trưởng thành chín chắn hơn một chút.
“Trúc Linh”
Cô tựa người trước cửa xe, mỉm cười với Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị chạy tới thì lại bị Khương Anh Tùng níu tay lại: “Đang mang thai, phải đi, không được chạy”
“Vâng vâng vâng, mang thai rồi nhiều quy tắc ghê luôn!”
Cô bước nhanh đi tới, ôm chặt lấy Bạch Minh Châu.
Thật sự là… đã quá lâu không gặp rồi.
“Rốt cuộc cậu chết chỗ nào thế hả? Cậu có biết tớ rất lo lắng cho cậu không? Còn tưởng cậu chết ở ngoài luôn rồi chứ”
“Tớ không sao. Giờ không phải vẫn tốt đây sao? Mà cậu đó, bụng cũng to thế này rồi, tớ cũng chưa kịp chúc mừng nữa.
Khương Anh Tùng, làm phiền lái xe rồi”
Khương Anh Tùng đảm đương vị trí tài xế, hai người ngồi phía sau.
Hứa Ý Hoãn thật sự có quá nhiều chuyện muốn hỏi, vẫn luôn nghẹn trong lòng, muốn hỏi Bạch Minh Châu đã đi đâu, vì sao lại rời đi lâu như thế, đã làm những chuyện gì, có nhớ cô không…
Nhưng thấy Bạch Minh Châu hoàn hảo không sứt mẻ gì xuất hiện trước mặt mình, dường như những lời này đều trở nên dư thừa rồi.
“Vậy là tốt rồi” Cô chỉ nói ra bốn chữ này, không còn gì khác nữa.