Chương
Cô né tránh Ôn Mạc Ngôn, lại ra phòng khách nghe điện thoại.
Điện thoại vừa mới nhấc lên, bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Hứa Trúc Linh. “Ôn Mạc Ngôn đã đến Đà Nẵng rồi. Hôm qua đã đến rồi. Anh ta có đi tìm cậu không?
Sáng nay Cố Thành Trung mới nói với tớ, tớ lập tức liền gọi điện thoại cho cậu. Trong khoảng thời gian cậu mất tích, anh ta đã hỏi người bạn của tớ xem bói, hỏi xem tung tích của cậu, nói rằng món nợ của cậu sẽ không kết thúc, tớ sợ anh ta sẽ làm tổn thương cậu! “
Hứa Trúc Linh nói một hơi, gấp giống như kiến bò trên quanh chảo nóng.
Bạch Minh Châu bất đắc dĩ nói: “Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, tớ không sao cả.”
“Cậu trốn đi, tránh đầu gió trước, để Cố Thành Trung đi đối phó trước…”
“Không cần đâu, Ôn Mạc Ngôn ở chỗ tớ rồi. Hôm qua đã tìm thấy tớ rồi, nhưng… hiện tại chúng tớ đang chung sống yên bình với nhau, tớ không gặp nguy hiểm đâu”
“Cái gì?”
Sói và thỏ vẫn có thể chung sống hòa bình với nhau, chắc chắn là đùa phải không?
Cô chỉ sợ Ôn Mạc Ngôn không vui sẽ băm Bạch Minh Châu thành tám mảnh. “Đừng lo, bây giờ cậu đang là phụ nữ mang thai. Không thể kích động cảm xúc nhiều như vậy được, hiểu không? Chuyện của mình với anh ta một lời không thể nói hết được, cậu đừng lo lắng cho tớ. Tớ không sao. Chí ít bây giờ đang chung sống rất hòa hợp. Đợi tới tối tớ đi tìm cậu, rồi tớ kể cho cậu nhé, nói một chút trên điện thoại cũng không rõ lắm”
“Ừ ừ, tớ đi tìm cậu!”
“Đừng, để tớ đi tìm cậu, bây giờ cậu rất là quý báu!”
Đúng lúc này, có cuộc gọi đến, cô liếc nhìn tên người gọi liền cau mày.
“Trúc Linh, bây giờ tớ còn có việc, lát nữa tớ đi tìm cậu, tớ cúp máy trước đây.”
Không đợi Hứa Trúc Linh trả lời. Liền vội vàng cúp điện thoại.
Cô ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc cô đi ra ngoài, Ôn Mạc Ngôn cũng đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhận điện thoại của Hứa Trúc Linh ở phòng khách cũng được, nhưng người này lại phải ra ngoài nghe điện thoại, có thể thấy cuộc điện thoại này rất quan trọng.
Cô có bí mật?
Bạch Minh Châu đi dọc hành lang, nhìn ID người gọi, cuối cùng lấy hết can đảm để trả lời.
“Cô tìm tôi?” “Chẳng lẽ tôi không được gọi? Chồng tôi đang ở chỗ cô. Tôi không tìm cô thì tìm là ai? Bạch Minh Châu, tôi cầu xin cô hãy buông tha cho tôi được không? Cô đã mất tích một năm nay, anh ấy đã đi tìm cô một năm trời. Bây giờ cô bình an vô sự trở về, anh ấy vội vã chạy đến. Trong mắt anh ấy chỉ có cô. Đâu còn chỗ cho cái nhà này và những đứa trẻ?”
“Tôi đã thỏa thuận với anh ấy trong ba tháng. Sau ba tháng, ân oán của chúng tôi sẽ hoàn toàn giải quyết. Đến lúc đó anh ấy hoàn toàn sẽ là của cô. Cô không cần phải ở đây cãi nhau ầm ï với tôi”
“Bạch Minh Châu!”
Đầu dây bên kia, Christie gào thét: “Cô đừng có được voi đòi tiên, ba tháng? Ba tháng có thể phát sinh biết bao nhiêu chuyện, chính cô mà còn không biết sao?” “Cô là người hiểu rõ Ôn Mạc Ngôn, chuyện anh ấy đã quyết thì rất khó thay đổi. Tôi đuổi không đi, cũng không muốn làm chọc giận. Nếu cô muốn bố chồng cô, cô có thể đưa anh ấy đi. Không liên quan gì đến tôi. Christie, tôi không muốn tranh giành với cô, nếu tôi có ý nghĩ này, thì anh ấy sẽ không phải là của cô. Cho nên cô cũng đừng có gây rối với tôi ở đây, vô ích thôi.”
“Cô rảnh như vậy, chỉ bằng nghĩ cách làm thế nào để xoay.
chuyển được Ôn Mạc Ngôn đi!” Nói xong, cô cúp điện thoại, đồng thời cũng dập tắt sự tức giận của Christie…
Bạch Minh Châu nhìn màn hình điện thoại tối đen như mực thì cảm thấy vô cùng bất lực, mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy nữa rồi.
Bạch Minh Châu chuẩn bị đi về, ai ngờ cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Trong bộ vest, đôi giày da và chiếc cặp trên tay, trông Thiệu Kính Đình vô cùng lịch sự và nhã nhặn, hình như anh ta đang chuẩn bị đi làm thì phải. Bộ dạng này của anh ta có phần giống với Ôn Mạc Ngôn của trước đây, nếu đeo kính vào thì chắc sẽ giống hơn rất nhiều.
“Chào buổi sáng” Cô ấy chủ động chào hỏi.
“Cô không sao đấy chứ?” Thiệu Kính Đình hỏi bằng giọng quan tâm.
Bạch Minh Châu cười rồi quơ quơ cái chân bị thương của mình: “Tháng năm không được tử tế với tôi lắm thôi chứ không sao đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại ngay ấy mà Anh đi làm nhanh đi.”
“Cho cô cái này nè, tôi đang định gõ cửa phòng cô đấy.
Đây là cơm trưa mà tôi làm, vừa ngon vừa bổ dưỡng lại còn sạch sẽ hơn đồ ăn ở bên ngoài nữa. Tôi tự làm một phần nên cố tình làm nhiều hơn một chút để mang sang cho cô.”
“Thế này thì tôi ngại lắm” Sau khi trở về đây, cô ấy không biết là mình đã ăn bao nhiêu đồ ăn của người hàng xóm này nữa.
Bạch Minh Châu ăn từ túi đồ ăn vặt của mấy người thích Thiệu Kính Đình mua cho anh ta đến hoa quả mà anh ta mua, bây giờ anh ta lại còn làm thêm một phần cơm trưa cho cô ấy nữa chứ.
Thiệu Kính Đình đưa tay sờ lên đầu rồi nở nụ cười có phần thật thà, chất phác.
“Không sao đâu mà, tôi chuẩn bị cơm trưa cho mình nên mới nhân tiện làm thêm phần cơm cho một người nữa thôi.
Thể nào một cô gái nhỏ như cô cũng ngại chuyện vào bếp nên sẽ ăn đồ ăn nhanh cho mà xem. Nếu cô thực sự thấy ngại thì lần sau… cô mời tôi ăn cơm cũng được”
“Được đó, vậy thì tôi sẽ không thấy áy náy nữa. Đợi cuối tuần anh được nghị, tôi mời anh nhé”
“Ừ” Thiệu Kính Đình cười một cách vui vẻ, trong lòng thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Đúng lúc đó cửa phòng mở ra, một người đàn ông để trần nửa người trên còn bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Rõ ràng là anh ta vừa mới tắm xong, còn chưa lau sạch vết nước trên người và tóc thì vẫn còn ướt nguyên.
“Em yêu, em đứng ngoài này nói chuyện với ai thế?” Ôn Mạc Ngôn vừa cười vừa nói.
Sắc mặt của Bạch Minh Châu thay đổi ngay lập tức mà Thiệu Kính Đình thì cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.