Chương
Ông ấy càng lúc càng thấy xa lạ với một cậu Diên như thế.
Ông ấy đứng ngây ra nhìn, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi nói sai rồi sao?”
cậu ấy muốn giành, muốn giật, muốn quậy.
“Cậu chủ… Cậu thay đổi rồi” Strzyga run run đôi môi rồi cuối cùng cũng không kiềm được mà run run nói.
Diên nghe thấy những lời đó thì trầm ngâm một lúc lâu.
Sau đó cậu ấy mím môi, nở nụ cười rạng rỡ với Strzyga. Nụ cười đó vẫn giống như trước đây, dường như không có chút nguy hiểm nào, vô cùng ấm áp.
Nhưng ánh mắt đó… Thì đã thay đổi.
Xa xăm và cô đơn như những con sóng ngầm cuồn cuộn dưới đại dương.
Cậu ấy từ từ lên tiếng, giọng nói trong trẻo và cao vút.
“Không tốt sao? Bây giờ còn ai dám làm hại tôi?”
Strzyga nghe vậy thì cúi đầu, không dám tiếp lời.
Bây giờ đúng là cậu ấy có rất ít kẻ địch.
“Lui xuống đi, chú không phải là người uống rượu cùng tôi”
Diên đuổi khéo Strzyga đi, người đã từng thân thiết nhất giờ cũng vẫn xa lạ như những người khác.
Cậu ấy uống rượu một mình, hết ly này đến ly khác.
Bây giờ đúng là không có ai dám làm hại đến cậu ấy nhưng cậu ấy cũng đã rơi vào vực sâu tăm tối.
Sau này, cậu ấy còn mặt mũi nào mà đối diện với Hứa Trúc Linh nữa, cô nhất định rất thất vọng về cậu ấy.
Cơ thể tàn phế của cậu ấy đã không xứng ở bên cô nữa, dù có nhìn thêm một cái thì cũng là tội lỗi của bản thân.
Sâu thảm trong đầu óc cậu ấy dần dần xuất hiện hình bóng xinh đẹp động lòng người của cô, cậu ấy không kiềm được mà cong đôi môi mỏng của mình lên nhưng rồi nụ cười ấy đã lập tức vụt tắt, chỉ còn vẻ chua chát.
Bây giờ cậu ấy cảm thấy bản thân chỉ nghĩ thôi cũng là một sự thiếu tôn trọng.
Trời dần tối, bóng đêm bao trùm lấy mặt đất.
Ôn Mạc Ngôn đã trở về London được hơn nửa tháng.
Ngoài hôm đó, sau khi trở về Bạch Minh Châu đã khóc như: điên như dại một hồi thì sau đó cô ấy đã không còn rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Khoảng thời gian này cô ấy không tìm Ôn Mạc Ngôn, anh ta cũng không chủ động tìm cô ấy.
Mặc dù Christie không cho cô ấy xem ảnh của con trai nhưng lại nói cho cô ấy biết tình hình sức khỏe của cậu bé, nhờ có Ôn Mạc Ngôn tận tình chăm sóc nên cậu bé đã dần dần có tiến triển tốt.
Anh ta sẽ là một người bố tốt, Christie cũng sẽ là một người mẹ tốt vậy thì cô ấy còn có gì phải không yên tâm nữa?
Cuộc sống của cô ấy vẫn diễn ra như bình thường, ban ngày đi làm, tối đến thì về nhà, cuộc sống cứ thế lặp đi lặp lại.
Có lúc cô ấy còn có thể gặp được Hứa Trúc Linh ở tập đoàn, hai người họ cùng nhau đi ăn cơm, nói chuyện trên trời dưới đất.
Thị trường cổ phiếu của .J&C đang dần ấm lên, Cố Thành Trung cũng bắt đầu được thoải mái hơn, bây giờ cũng đã qua năm tháng, rất nhiều thứ đều đã đi vào ổn định.
Còn phía bên London thì cũng bước vào giai đoạn nóng bỏng, mấy ngày nay Cố Thành Trung cứ chau mày nhăn mặt, Cố Thiện Linh cần đến anh nhưng anh lại không yên tâm về Hứa Trúc Linh.
Nếu anh dắt theo cô cùng đến London thì cô đang mang thai như thế, đi đường xa sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả mẹ lẫn con.
Nếu không dẫn theo cô, để cô lại một mình ở Đà Nẵng thì anh lại không yên tâm.
Đặc biệt là trước đó Ôn Mạc Ngôn đã từng gọi điện qua, nói là anh ta đã cảm giác thấy Lucia có hành động khiến anh càng không dám lơ là mất cảnh giác.
Lucia nhân lúc anh bù đầu bù cổ thì sẽ ra tay, con người cô ta tâm địa thâm sâu, ít có ai có thể bì nỗi.
Nhưng nếu anh không đi thì lại cảm thấy áy náy với Cố Thiện Linh.
Cố Thiện Linh hiểu được tính cách trọng tình trọng nghĩa của anh, bất luận anh lựa chọn như thế nào thì cũng đều không dễ chịu gì.
Nên anh ấy đã viện cớ là bản thân thừa sức để giải quyết, không cần đến sự giúp đỡ của anh, bảo anh yên tâm làm bố là được rồi.
Cố Thành Trung biết anh ấy chỉ đang cố gượng.