Chương : Câm miệng cho tôi
Người xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đều đang bàn tán vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi ở trên mặt Cố Thành Trung.
Đối với những lời đó Cố Thành Trung đã sớm bỏ ngoài tai, không hề đặt ở trong lòng Thế như bộ dạng im lặng không nói chuyện của anh ở trong mắt Hứa Trúc Linh lại biến thành tự ti cùng ấm ức!
Vũ trụ nhỏ Hứa Trúc Linh chớp mắt bùng Cô nhanh chóng vọt vào trong đám người, đứng trước mặt Cố Thành Trung lấy tay che cho anh, giống như gà mái mẹ bảo vệ gà con Cô không hề nể mặt nói: “Chị gái này, phiền chị nói chuyện lễ phép một chút được không? Là nhóc con nhà chị đụng phải chồng của tôi, thậm chí còn khiến bánh kem dính hết lên quần tây trang của anh ấy, chúng tôi không tìm chị đòi bồi thường thì thôi, sao chị lại còn lớn miệng trả đũa?”
“Ẩy cái con nhóc này nói chuyện kiểu gì đó? Cũng nhìn lại xem người đàn ông của mình lớn lên xấu xí dọa người như thế nào đi!
Nhất định là người đàn ông của cô dọa cho con của tôi sợ hãi mới khiến nó đụng vào người anh ta. Tôi còn chưa tìm cô đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần đâu, cô còn dám lớn giọng càn quấy? Mọi người đều thấy rồi đó, người này lớn lên xấu xí đáng sợ như thế nào, con của tôi nếu như lưu lại bóng ma tâm lí thì làm thế nào?”
Người phụ nữ kia không chỉ không xin lỗi mà ngược lại lại còn hung hăng hơn.
Người xung quanh cũng nghiêng đầu ghé tai, ánh mắt nhìn về phía bọn họ tràn đầy sự trách móc.
“Đúng thế, lớn lên xấu như vậy, lỡ như dọa trẻ con sợ hãi thì làm thế nào?”
“Chị nói nhỏ một chút, lỡ như gã là tên biến thái thì làm sao? Không phải trong TV thường hay nói có nhiều người bởi vì thân thể khuyết tật nên hình thành tâm lí tự ti, cuối cùng biến thành tên sát nhân máu lạnh giết người không ghê tay hay sao?”
“Đúng đúng đúng, cẩn thật một chút, cẩn thật một chút!”
Hứa Trúc Linh nghe thấy mấy lời bàn tán chói tai này, mặc dù không phải nói về cô, nhưng vẫn khiến cô khó chịu vô cùng.
Cô và Cố Thành Trung đã đính ước, về sau cô chính là người của anh.
Tuy rằng sợ gương mặt của anh, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không dùng lời nói độc ác làm tổn thương anh. Hơn nữa thân thể khuyết tật cũng không phải là anh muốn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì thân thể có khuyết tật mà cả đời này anh chỉ có thể sống trong bóng tối, không thể xuất hiện trước ánh sáng sao?
Cô siết chặt nắm tay, giống như một con thú nhỏ đang tích tụ lực lượng, chỉ còn chờ bùng nổ.
Chính là vào thời điểm mọi người mồm năm miệng mười, Hứa Trúc Linh đột nhiên gào to một tiếng.
“Tất cả câm miệng cho tôi!”
Chỉ một tiếng này cũng đủ khiến tất cả mọi người trở nên im lặng.
Hứa Trúc Linh siết nắm tay, nghiến răng ken két.
Đôi mắt to tròn cũng trở nên lạnh lùng, dừng ở trên thân của người phụ nữ kia.
“Nói miệng không có bằng chứng thì có ích gì, chúng ta đi xem camera. Nếu như là con của chị nghịch ngợm đụng vào người đàn ông của tôi, vậy thì chị phải bồi thường tiên tây trang cho chồng tôi! Còn nữa, các người còn ai dám nói một câu không đúng về anh ấy, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”
Có lẽ mọi người bị khí thế của cô dọa sợ, thế mà một đám người không ai dám mở miệng nói chuyện, đều ngây người nhìn cô.
Hứa Trúc Linh cũng là một người đã nói là làm, trực tiếp giữ chặt lấy tay của Cố Thành Trung vọt tới trong tiệm, yêu cầu người quản lí cho xem camera.
Cố Thành Trung không nói lời nào, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười như có như: không ẩn hiện nơi khóe môi.
Anh lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng núp dưới cánh của ai, cũng chưa từng được người khác bảo vệ.
Không nghĩ tới cảm giác đứng phía sau có người bảo vệ ở phía trước lại ấm áp thế này.
Ánh mắt của anh trở nên dịu dàng, nhìn về phía vị trí cổ tay mà cô đang nắm chặt không chớp mắt.
Tay cô rất nhỏ nhưng cũng rất mềm, lòng bàn tay rất ấm áp, thậm chí bởi vì sợ hãi mà toát mồ hôi.
Lưng của cô thắng tắp, giống như cây tùng vĩnh viễn không bao giờ cong xuống.
Cố Thành Trung nhìn ra được, cô cũng rất sợ hãi, nhưng lại ép bản thân mạnh mẽ, cố chấp đòi công bằng cho anh.
Mà tất cả hình ảnh đều dừng ở trong mắt của thư ký Khương Anh Tùng.
Anh ta vốn định lại đây hỗ trợ nhưng lại bị Cố Thành Trung ngầm xua tay, bảo anh ta không cần nhúng tay vào chuyện này.
Khương Anh Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra ngài Cố rất hưởng thụ cảm giác được người bảo vệ.
Những người khác đều là anh hùng cứu mỹ nhân, tới lượt ngài Cố nhà anh ta lại ngược lại, biến thành mỹ nhân cứu anh hùng.