Chương
Dù sao ở trước mặt của bà ta thì Hứa Trúc Linh cũng là người sinh sau đẻ muộn. Bà ta ở trong giới quý bà nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bị ai truy hỏi như thế bao giờ.
Hứa Trúc Linh trở thành vợ của nhà giàu có chưa được bao lâu mà đã bắt đầu vênh mặt hất hàm lên tiếng sai bảo, ỷ vào thân phận của cô mà trong mắt không nhìn thấy người bề trên nữa rồi.
Cô không giữ khuôn phép kêu bà ta một tiếng chị, bà ta còn chưa tính mà bây giờ lại còn dám chỉ trích là sao?
“Sẽ khiến Cố Thành Trung và chồng với bố của các người trở mặt với nhau, còn tôi sẽ bị mang tiếng xấu là kiêu ngạo bướng bỉnh và không xem người bề trên ra gì. Nghe cũng được đó chứ”
“Gô… Bà chủ Cố à, cô không vì bản thân thì cũng vì chồng của cô mà ngẫm lại chứ? Chúng tôi mở tiệc trà thì cô cho rằng chỉ đơn giản là uống trà thôi sao? Chúng tôi cũng muốn giúp đỡ chồng lôi kéo chuyện làm ăn buôn bán. Cô làm như vậy là không hợp quy tắc”
“Chồng của tôi bảo tôi phải học hỏi con cua nhiều vào, mỗi ngày đều đi ngang để giữ thể diện cho anh ấy. Hôm nay tôi sẽ kiêu ngạo bướng bỉnh mà quản thúc cái nhóm giẻ rách của mấy người, mấy người dám nói gì không?”
“Bà chủ Cố à, ngôn ngữ của cô cũng thô tục quá rồi đó.
Quả nhiên là xuất thân từ một gia đình nhỏ bé, vô văn hóa đạo đức…”
Một người trong số họ nhịn không được nên thì thầm nói nhỏ.
Lời này vừa dứt thì tất cả đều im lặng.
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì cau mày giận dữ.
Vô văn hóa đạo đức sao?
Đúng thật là không có ai dạy dỗ cho cô đàng hoàng tử tế.
Mẹ của cô vì lợi ích cá nhân mà đã bỏ lại cô khi cô còn nhỏ, còn Hứa Đức Thắng lại bỏ mặc không thèm nhìn đến cô nên căn bản là không có ai quản thúc cô cả.
Nhưng cô biết cái gì là đúng, cái gì là sai.
Làm người phải giữ khuôn phép, không được nói khua môi múa mép.
Cô biết lễ nghĩa liêm sỉ, biết nhân cách không có giá cả, biết mỗi người phải có tâm hồn lương thiện.
Bọn họ nhìn thấy một gia đình sụp đổ, người thì chết và người thì bị thương mà còn đâm sâu vào vết sẹo của người khác như vậy.
Đây chính là văn hóa đạo đức mà mấy người bọn họ được dạy dỗ sao?
Chính vì cô không thích mặt trái của tiệc trà nên cô chỉ tham gia một lần mà không có lần thứ hai.
Trên mặt bọn họ lúc nào cũng tỏ vẻ sáng láng đoan trang nhưng thật ra bên trong nội tâm lại tối đen và xấu xí.
“Nói rất đúng, chính xác là tôi không được dạy dỗ văn hóa đạo đức.
Chú An, chó cháu mua đâu rồi? Có thể thả ra được rồi đó.”
“Cô Trúc Linh, cô lánh đi trước để tránh bị thương” Chú An gọi cô là cô Trúc Linh quen rồi nên vẫn không sửa được.
Hứa Trúc Linh thảnh thơi đem cái ghế ra ngồi sau cửa rồi xem hơn mười con chó mực to tướng vây quanh bọn họ sủa inh ỏi không ngừng. Có người lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay phim chụp hình, rồi run lập cập nói: “Hứa Trúc Linh, cô đừng quá đáng như vậy. Tôi ¡ đã chụp lại tất cả rồi bây giờ tôi sẽ công khai cho mọi người biết. Cô ỷ vào gia đình mình có sự nghiệp lớn nên những việc như vậy mà cũng dám làm. Cô chính là là một khối ung nhọt trong số những người giàu có.” Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời đó thì đều cảm thấy được cái lỗ tai của cô dài ra mấy đốt.
Cô liếc nhìn chú An, chú An liền hiểu được.
Chú An xóa sạch thông tin bọn họ đăng lên rồi sau đó bắt đầu thả chó ra đe dọa.
Những con chó này đều đã được huấn luyện qua, chúng sẽ không cắn người nhưng nhìn chúng như một đám hung thần ác sát đủ để khiến bọn họ sợ hãi.
Lúc này đây nhìn Hứa Trúc Linh cũng thật láo xược.