Chương
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của cô, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay lên dịu dàng lau đi, trong lòng tràn đầy xót xa.
Có một số lời nói một khi nói rõ thì cô sẽ càng thêm đau lòng.
“Chuyện này cứ giao cho anh, em coi như không biết gì là được. Nếu Josh thật sự chết cũng không liên quan gì đến em, là mẹ con bọn họ ức hiếp quá đáng.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, chúng ta không thể cứu được Josh thì hãy tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Trước đây anh vẫn luôn không hiểu cô ấy tốt hơn Ôn Thanh Hoàn ở điểm nào, đáng để anh hai từ bỏ mọi thứ mà đi cùng cô ấy. Đến bây giờ anh mới hiểu họ vốn dĩ không giống nhau.”
Ôn Thanh Hoàn gánh vác quá nhiều, Cố Thiện Linh chỉ chiếm một nửa trái tim cô ấy.
Nửa còn lại do công việc kinh doanh của gia đình chỉ phối.
Mà Josh đã trao cho Cố Thiện Linh cả trái tim, thân thể nhìn như gầy yếu nhưng phải gánh chịu quá nhiều.
Mang gánh nặng tình yêu tiến về phía trước, đáng được Cố Thiện Linh bất chấp tất cả để bảo vệ.
Trên đường đi, hai người đều im lặng, bầu không khí trong xe có chút đáng sợ.
Sau khi Cố Thành Trung đưa cô về, anh đã chủ động liên lạc với Josh, hy vọng có thể gặp mặt một lần và tránh Cố Thiện Linh.
Hai người hẹn ba ngày sau, nhân lúc Cố Thiện Linh ra ngoài làm việc thay phu nhân.
Sau ba ngày không gặp, dường như Josh đã gầy hơn trước một chút.
Nếu không phải nhờ lớp trang điểm nhẹ nhàng thì sự tiều tuy của cô sẽ càng lộ rõ.
“Cô ổn chứ?”
“Trước mắt còn chưa chết được, khụ khụ””
Josh ho khan hai tiếng, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Cố Thành Trung rót cho cô ta một cốc nước nóng: “Trúc Linh đã nói với tôi, cô ấy không thể giấu tôi, xin hãy tha lỗi.”
“Tôi đã đoán ra chuyện đó khi anh tìm tôi. Nhưng tôi cũng không lo lắng chút nào. Anh là một người thông minh nên chắc chắn sẽ biết tôi đã làm đúng. Vì vậy anh đứng về phía tôi đúng không?”
“Đúng vậy, tôi sẽ giúp cô.” Anh mấp máy môi, hơi dừng lại một chút: “Chính xác mà nói, tôi cũng vì lòng riêng của mình.
Tôi hy vọng anh hai có thể sống thật tốt”
“Tôi có thể hiểu anh. Chúng ta đều muốn anh ấy sống thật tốt, đúng không?”
Josh cong môi và nở nụ cười dịu dàng.
Sau khi trở về thân phận nữ, tính tình của cô ta đã tốt hơn trước rất nhiều, trông càng ngày càng giống dáng vẻ của một cô gái.
“Khi nào cô muốn ra tay và muốn sử dụng phương pháp gì?
“Vào trước ngày kết hôn là lúc khi mọi người thoải mái nhất. Tôi không thể cùng anh ấy bước vào cung điện kết hôn, tôi không thể hủy hoại cuộc sống của anh ấy và để anh ấy nhớ tôi mãi m: Khi Cố Thành Trung nghe thấy điều này, trái tim anh chùng.
xuống. Dẫu biết rõ Josh có lòng tốt nhưng vẫn khiến anh cảm thấy đau lòng như cũ.
Nếu anh hai biết thì sẽ đau lòng đến chết.
Không thể không bội phục Josh là người quyết đoán tàn nhãn, làm việc cũng không bao giờ day dưa dài dòng.
Khi yêu thì mãnh liệt điên cuồng, lúc chia tay rời xa cũng dứt khoát quyết liệt.
Khi hai người trò chuyện xong, đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cô ta đã nói quá nhiều, dẫn đến ho khan liên tục.
Cơn ho này làm khạc ra rất nhiều máu.
Cố Thành Trung nhíu mày thật chặt nói: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
“Anh gọi tôi là gì?” Josh đột nhiên sửng sốt, cô ta nhìn Cố Thành Trung xúc động, bất chấp ngón tay mình còn đang dính máu.
Chương
“Chị là vợ sắp cưới của anh hai tôi, đương nhiên là chị dâu của tôi” “Thanh Hoàn và chị ở trong lòng tôi, bất kể là người nào, anh hai coi trọng các người thì tôi cũng sẽ kính trọng các người.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ so sánh với cô Thanh Hoàn, chính là tôi… Thật có lỗi với cô ấy”
Josh đôi mắt mờ đi trong giây lát và cảm thấy tự trách mình sâu sắc: “Thật ra tôi đã nghĩ sẽ để anh ấy đi, nhưng… ván đã đóng thuyền, tình cảm không phải thứ mà tôi và anh ấy có thể khống chế được. Tôi đồng thời cũng nghĩ, tôi và Thiện Linh đã trải qua rất nhiều thăng trầm và mưa gió, không có nỗi đau khổ nào có thể chia cắt chúng tôi. Bây giờ dường như cũng chỉ có sống và chết mới có thể tách chúng tôi rời khỏi nhau”
“Chẳng qua, tử biệt so với sinh ly sẽ càng khiến người ta tuyệt vọng hơn đúng không?” “Nếu như có thể… tôi định để hai người sinh ly”
“Anh… anh nói vậy là sao?”
Josh không hiểu.
Cố Thành Trung đau đớn nắm chặt tay. Mỗi lời anh định nói tiếp theo sẽ khiến Cố Thiện Linh đau đớn, bất kể anh có làm tốt hay không, bất kể mục đích của anh là gì.
Ngay cả khi Josh sẽ không sống được bao lâu, mất sớm là cái kết đã có trước.
Nhưng Cố Thiện Linh là người trong cuộc, bọn họ đưa ra bất kỳ lựa chọn nào sau lưng đều là tàn nhẫn.
Josh không biết mình rời quán cà phê bằng cách nào. Lúc cô ta bước ra, ánh mặt trời bên ngoài chói chang khiến cô ta hơi choáng váng, suýt chút nữa thì không chống đỡ nổi, cả người lảo đảo muốn ngã.
thận một chút.
“Không… không sao.”
Cô ta chật vật nói, trông dáng vẻ cực kỳ tiều tuy.
Cô ta loạng choạng bắt taxi rời đi. Cố Thành Trung nhìn cô ta rời đi, đau khổ nhắm mắt lại.
Chỉ hy vọng anh hai sẽ không bao giờ biết sự thật ngày hôm nay, nếu không sẽ quá tàn nhẫn.
Ngày qua ngày, bụng bầu chín tháng của Hứa Trúc Linh đã lớn hơn rất nhiều, ngày sinh theo dự tính sẽ rơi vào giữa tháng mười.
Vì đang mang thai nên cô không thể đón sinh nhật thật tốt, nên Cố Thành Trung đã hứa sau này sẽ bù đắp thêm cho cô.
Mà đám cưới của .Josh và Cố Thiện Linh cũng sắp diễn ra.
Họ đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Thư mời đều được Cố Thiện Linh lựa chọn tỉ mỉ, mỗi lời mời cũng được anh ấy cẩn thận viết từng chút.
Phần đề tên, chú rể là Cố Thiện Linh và cô dâu là .Josh.
Hứa Trúc Linh không vui chút nào, vì cô biết rằng .Josh sẽ không sống được bao lâu.
Một ngày trước lễ cưới, thử váy cưới, trang trí khán phòng và đặt bàn tiệc.
Cô ta kéo Hứa Trúc Linh đi thử váy cưới vừa may.
Dù gì thì size của cô ta cũng rất nổi bật trong giới phụ nữ, vì vậy nếu cần thay đổi ở đâu thì hôm nay có thể quyết định luôn.
Cô ta đội khăn đội đầu bằng vải sa mỏng, trang điểm tinh tế và nhìn về phía cô nhoẻn miệng mỉm cười.
“Nhìn có đẹp không?” “Rất đẹp” Hứa Trúc Linh ra sức gật đầu.
Hóa ra… chuyện kết hôn vui vẻ như vậy cũng có thể khiến người ta tuyệt vọng như thế.
“Trúc Linh, chị và em đều là con gái, có một số chuyện riêng chị không tiện nói cho người khác biết. Dù sao chị cũng không quen nhiều bạn bè, hơn phân nửa là người thuộc dòng họ Kettering.”
“Chị có thể nhờ em làm giúp chị một việc được không?”
“Là việc gì?”
“Nếu Cố Thiện Linh biết được tin tức về cái chết của chị thì em hãy đưa cho anh ấy cái này. Tuy nhiên, chị hy vọng em sẽ không bao giờ dùng tới nó. Chị không thể nhìn thấy anh ấy hạnh phúc, xin nhờ em giúp chị nhìn anh ấy thật kỹ, được không?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy, ra sức gật đầu.
Dù bây giờ cô ta nói bất cứ điều gì, cô cũng sẽ đồng ý.
Đúng lúc này, Cố Thiện Linh gõ cửa.
“Josh, em đã thay đồ xong chưa? Anh muốn vào trong.”
“Chờ em một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Josh vội lau nước mắt cho cô và nói: “Đừng để anh ấy nhìn thấy, phải cười tươi lên, đây là ngày vui vẻ nhất của chị mà” Hứa Trúc Linh gật đầu, lúc ra ngoài hơi cúi xuống, sợ Cố Thiện Linh sẽ nhìn thấu.
Hứa Trúc Linh bất ngờ nhìn thấy xe của Diên bên ngoài nhà thờ.
Cậu ấy mở cửa kính xe, đeo kính râm, nhìn từ xa xa.
Hứa Trúc Linh gặp lại cậu ấy mà không biết cảm xúc của mình là gì.
Lúc đầu, cô thương hại cậu ấy và tự trách mình.
Nhưng bây giờ chứng kiến mẹ của cậu ấy hại .Josh trở thành thế này, cô dám tin tưởng Diên nhất định biết rõ mọi chuyện.
Biết rõ mọi chuyện nhưng không ngăn cản, cứ để sự việc phát triển đến mức này.
Cậu ấy có đáng được thông cảm không?
Cậu ấy từ thiên thần biến thành ác ma, hay là… từ đầu đến cuối, bên trong cậu ấy hoàn toàn là một ác ma chỉ chực chờ bùng lên mà thôi?
Cô luôn cảm thấy trước đây có thể nhìn thấu cậu ấy. Cậu ấy ngây thơ và tốt đẹp nhường nào, không có dù chỉ là chút khuyết điểm nhỏ nhặt nhất.
Nhưng bây giờ cô phát hiện ra rằng mình chưa bao giờ nhìn thấu Diên, cho đến tận lúc này cậu ấy luôn là người sâu không thấy đáy.
Không tranh giành thì thôi, một khi đã tranh sẽ gây nên thương vong vô số.
Cậu ấy có tư cách tranh giành nhưng vẫn luôn cất giấu vào một góc khuất không ai có thể nhìn thấy, để hôm nay mới bộc phát ra ngoài.
Vì vậy trước đó, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn vài con đường cho mình.