Chương
Hai tay Trình Anh chắp sau lưng, cô ta nói tiếp: “Em đã điều tra về anh rất rõ ràng, sở dĩ anh đính hôn với con nhóc nhà họ Hứa kia là bởi vì bố anh không biết rõ tình hình, cho là anh không lấy được vợ nên mới có thể vội vàng tìm cho anh một cô vợ chưa cưới như thế. Hai người cũng chẳng tính là gì vậy. Em rất rộng lượng, sẽ không so đo hai người đã ở chung với nhau hai ba tháng.”
“Nhà họ Hứa là thân phận gì thì em cũng chẳng cần nhiều lời nữa. Hứa Đan Thu có chút vốn liếng, nhưng Hứa Trúc Linh này thì chẳng có chút tác dụng gì cả. Em chẳng tìm được một chút giá trị gì trên người con nhóc đó cả. Nhưng em thì khác, em là người thừa kế duy nhất của Thiên Văn, sau lưng em là nhà họ Trịnh, còn Hứa Trúc Linh thì chẳng có gì.”
“Anh nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, gầy dựng sức mạnh của chính mình thì chắc chắn là phải làm chuyện lớn đúng không? Thứ anh cần là một người vợ có thể trợ giúp anh chứ không phải là một con nhóc ngu ngốc, chẳng hiểu cái gì, lại còn cần anh bảo vệ. Bây giờ có thể anh không thích em nhưng không sao, anh có thể cưới em trước. Còn tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp. Em tin rằng dựa vào sự hấp dẫn của em thì chắc chắn anh sẽ thích em.”
Trình Anh nói một cách tràn ngập tự tin, bởi vì cô ta có tư cách này.
Cho dù là vốn liếng hay thân thế thì Trình Anh đều hơn xa Hứa Trúc Linh. Không thể nào so sánh hai người này vào với nhau được.
Trong mắt của Trình Anh có ánh sáng, ánh sáng của sự tự tin.
Cố Thành Trung không khỏi buồn cười, đúng là cô nhóc này đã bỏ ra rất nhiều công sức trên người anh.
Trình Anh thấy anh cười thì tưởng rằng mình thành công rồi.
Một người làm ăn tài giỏi sẽ luôn chọn giao dịch có lợi với mình.
“Khi nào anh mới đuổi con nhóc đó ra rồi kết hôn với em?”
“Cửa ở kia, tôi xin phép không tiễn.” Cố Thành Trung quay người ngồi xuống ghế làm việc, còn chẳng thèm nhìn Trình Anh thêm một lần. Trình Anh có chút sửng sốt, cô ta không biết là mình đã đi nhầm bước nào rồi.
“Anh có ý gì thế hả? Chẳng lẽ điều kiện của em không đủ hấp dẫn sao?”
“Một người phụ nữ quá thông minh cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Cố Thành Trung cho Trình Anh một lời khuyên rồi để Khương Anh Tùng tiễn khách.
Trình Anh bị đuổi ra khỏi cửa, cô ta tức tới nỗi đỏ bừng cả mặt lên rồi giậm chân cộp cộp.
Tới giờ cô ta vẫn không hiểu mình đã làm sai chỗ nào.
Thời gian trôi qua từng chút một. Khương Anh Tùng tới đây đưa tài liệu, cửa được mở ra, Trình Anh vẫn luôn đứng ngoài chờ cứ cố gắng ngẩng đầu nhìn vào trong.
Nhưng từ đầu tới cuối Cổ Thành Trung chẳng thèm cho cô ta một ánh mắt nào.
“Cậu chủ, cô Anh không chịu đi, cứ kiên trì đợi cậu tan ca rồi còn muốn cậu đưa cô ấy trở về.”
Cổ Thành Trung nghe thể thì nhíu mày, ông cụ đã mang tới cho anh một sự phiền phức lớn rồi đây.
“Để cô ta đợi đi.”
Trình Anh tính đúng tất cả nhưng lại thiếu một thứ.
Nếu như Cổ Thành Trung muốn lợi dụng hôn nhân của mình để tranh giành lợi ích thì sự tồn tại của Hứa Trúc Linh chính là một sai lầm.
Anh đã bao dung Hứa Trúc Linh, bảo vệ cô, hứa hẹn sau này với cô.
Vậy cũng có nghĩa là hôn nhân đối với anh mà nói là thiêng liêng không thể xâm phạm, không thể lấy ra mà giao dịch được.
Hơn nữa, Trình Anh quá đỗi tự tin, cô ta nghĩ rằng chắn chắn Cổ Thành Trung sẽ cần mình.
Nhưng cô ta quên mất rằng toàn bộ thành phố Đà Nẵng này có rất nhiều cô chiêu có danh có tiếng có quyền có thể hơn cô ta nhiều.
Điều kiện của Cố Thành Trung như thế thì làm gì có người phụ nữ nào mà không chủ động đưa tới cửa chứ.
Trình Anh còn chưa thể lọt vào mắt xanh của anh.
Đúng ngay lúc này, Cố Chí Thanh gọi điện thoại tới.
Cố Thành Trung bắt máy rồi nói với giọng u ám: “Uống trà xong rồi à?”
“Không phải là bố vừa uống xong đã gọi cho con ngay đây sao? Ông Trình này khó chơi lắm. Năm xưa ông ấy đã cứu bố nên cứ dùng chuyện này ép bố, bố cũng đâu thể nào từ chối được đúng không? Nhưng bố biết tấm lòng của con dành cho Trúc Linh, cho nên bố không ép con. Con cứ đuổi cháu nội của ông ấy đi là được rồi, uyển chuyển một chút, nếu không thì ông Trình lại nói xấu bố ở bên ngoài.”
“Bố cứ để ông ta làm xấu danh tiếng của bố ở bên ngoài là được rồi. Đây là chuyện mà một bề trên như bố nên làm ư?”
“Ai nha, con cũng không cần giáo dục bố, bố đã tự phê bình bản thân rồi. Con cứ tùy tiện đưa cô ta về nhà rồi cắt đứt liên lạc mà được. Nhóc con, bố nói trước, con đừng có thấy Trình Anh xinh đẹp, gia cảnh không tồi thì làm ẩu đấy nhé! Con đã có Hứa Trúc Linh rồi thì không thể vứt bỏ con bé được. Hiểu chưa?”
“Lúc con xấu con nghèo con bé cũng không chế con. Bây giờ con không thể chê con bé nghèo con bé xấu.”
Cố Thành Trung nghe thế thì xụ mặt xuống.
Bố mình nói xấu vợ mình, nên giận hay là không đây!
“Bố, chú ý từ ngữ!”
“Đạị khái là ý đó đấy! Nếu con dám làm chuyện gì có lỗi với Trúc Linh, con vứt bỏ con bé thì bố sẽ nhận con bé làm con gái nuôi, để cho con của con gọi người yêu cũ của con là cô!”
“Con biết rồi, con còn chưa có mù, con biết ai tốt với mình.”
“Thế thì tốt, vậy bố cũng không quấy rầy con nữa, con tự xem mà làm đi. Bố đi ra ngoài du lịch một tháng đây, miễn cho ông Trình cứ tìm bố.”
Cố Chí Thanh nói với vẻ bất đắc dĩ rồi cúp điện thoại.
Khi Cố Thành Trung họp xong thì đã hơn tám giờ tối rồi. Trình Anh ngồi chờ một mình tới tám giờ cuối cùng mới đợi được anh đi ra khỏi phòng họp.
“Anh ra rồi.”
“Ừ.”
“Anh đồng ý với ông nội là đưa em về nhà rồi nhé.”
Trong đôi mắt của Trình Anh nổi lên một ngọn lửa, người đàn ông này càng khó giải quyết thì càng khiến cho cô ta thích thú.
Cô ta không phải là người chịu thua một cách dễ dàng như thế.
Cố Thành Trung nghe thế thì nhíu mày, anh không ngờ rằng người phụ nữ này lại phiền phức đến thế. Kiên trì chờ từ một giờ chiều tới tám giờ tối.
Xem ra không thể không đưa cô ta về rồi.
“Đi thôi”
Cố Thành Trung nói một cách lạnh nhạt.
Anh ngồi vào ghế lại, Trình Anh muốn mở cửa ghế phụ lái nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Ra sau ngồi.”
“Vì sao chứ, không phải chỗ này còn trống sao?”
“Vị trí bên cạnh tôi chỉ có vợ chưa cưới của tôi mới được ngồi.”
“Em chính là vợ chưa cưới của anh” Trình Anh nói một cách không có liêm sỉ.
Cô ta vội vàng lên xe, sau đó cài dây an toàn, nhìn về phía Cố Thành Trung với vẻ khoe.
khoang đắc ý.
Cô ta cứ nghĩ là mình thắng rồi, ai ngờ một giây sau Cố Thành Trung lại bước xuống xe để cho Khương Anh Tùng ngồi vào ghế lái.
Cô ta vội vàng muốn xuống xe nhưng Khương Anh Tùng đã khóa cửa lại.
Cô ta mở không ra nên nói một cách tức tối: “Cố Thành Trung, anh cũng khinh người quá rồi đó? Em chờ anh lâu như thế mà bây giờ anh lại đối xử với em như thế à?”
“Đó là cô không có tự mình biết mình.”
Cố Thành Trung nói với giọng lạnh lùng.
Ngoại trừ vợ mình thì ai cũng không có tư cách để anh tốt tính.
Anh cũng không phải là người tốt lành gì, không thích làm ra vẻ.
Trừ cô nhóc nhà anh ra thì mọi sinh vật giống cái khác trong mắt anh đều sẽ bị phân loại thành giống đực. Ai trêu chọc anh thì anh cũng sẽ không khách sáo.
Anh trực tiếp mở tấm ngăn giữa hàng trên và hàng dưới ra, anh không muốn nhìn thấy mặt Trình Anh.
“Lái xe.” Cố Thành Trung nói.
Khương Anh Tùng khởi động xe, Trình Anh tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi. Cố Thành Trung còn khó nhẵn hơn cả những gì cô ta tưởng tượng.