Tại Biệt thư Lâm Gia
Gia Nhi nghe tiếng quản Hoàn thông báo ông bà đã trở về thì vội vàng chạy lon ton xuống dưới đón ông bà.
" Ông nội, bà nội. Hai người trở về rồi. Gia Nhi rất nhớ hai người " - cô chạy đến ôm ông bà rồi nhỏng nhẻo lên tiếng.
" Tiểu nha đầu này thật biết nịnh đó nha " - bà nội cô cười dịu dàng
Cả nhà ba người ngồi xuống dưới sofa ở phòng khách trò chuyện
" Gia Nhi à. Ông đã làm xong tất cả thủ tục rút toàn bộ vốn bên nước ngoài rồi. Sắp tới ông sẻ chuyển nhượng tất cả tài sản vào cho cháu. Cháu có dự định dùng vào làm gì thì làm thế ấy. Cả đời ông bà chỉ mong cháu có được cuộc sốnh vui vẻ" - Lâm Mộc nhìn đứa cháu gái bé bỏng mà thở dài.
Ông củng muốn gầy dựng lại một Lâm Thị ở quê hương. Nhưng đứa cháu này lại không thích việc bon chen ở cái nơi thương trường hỗn loạn. Ông đành cho cô một cuộc sống cô mơ ước mà không gò bó cô bất cứ điều gì.
Lâm phu nhân nắm tay đứa cháu gái dịu dàng nói " Ông bà già cả rồi. Cuộc sống của con, con có thể tự quyết theo ý mình. Ông bà sẻ luôn ủng hộ "
Lâm Gia Nhi bất giác cảm động hai mắt nhoè đi. Cô mất bố mẹ từ nhỏ, ông bà luôn bảo bọc cho cô. Từ trước tới giờ cô không bị rèn buộc bất cứ thứ gì. Học tập, sở thích, ngành nghề ông bà đều cho cô tự do chọn lựa. Cô muốn học trường nào, muốn học ngành gì, ông bà đều không can thiệp, cho đến khi cô lớn lên. Biết cô không thích thương trường quản lí Lâm Thị, ông bà vẫn cư nhiên không ép buộc. Ít nhất ông trời còn để lại cho cô một chút may mắn có được người thân thương yêu cô hết mình.
Cô lắc đầu nhìn hai người trước mặt
" Ông nội, bà nội. Gia Nhi không có dự định dùng đến số gia sản ấy. Cháu muốn tự gầy dựng nên sự nghiệp của bản thân giống như ba cháu và mẹ cháu đã từng làm vậy. "
Lâm Mộc và phu nhân Nhan Phi nhìn nhau. Đứa cháu này đúng là có ý chí. Ông bà thầm mỉm cười, không có bố mẹ bên cạnh từ nhỏ ông bà đã luôn lo lắng rằng đứa nhỏ này sẻ không nên người. Không ngờ bây giờ có được một đứa cháu ngoan, xinh đẹp, lại có ý chí như vậy làm hai ông bà cảm thấy thật hạnh phúc.
Lâm Mộc xoa đầu cô
" Được rồi. Tạm thời ông sẻ giữ số gia sản này, nhưng sau này. Cháu phải nhất định nhận lấy. Ông bà chỉ còn mình cháu thôi, cháu không nhận ông bà biết để cho ai "
" Ông nội con nói đúng đấy " - Nhan Phi dịu dàng nhìn cô
" Chúng ta có thể làm từ thiện cho những người khó khăn ạ" - cô híp mắt cười nói.
Chợt nhớ ra điều gì đó Lâm Gia Nhi nhìn bà mình chớp mắt rồi nói:
" Cửa hàng của cháu sắp khai trương. Khoảng ngày nữa là đi vào hoạt động. Sắp tới chắc cháu phải thuê một căn hộ ở lại bên Thành Phố A. Cháu xin phép hai người đồng ý cho cháu dọn ra một thời gian " Gia Nhi thỉnh cầu ông bà
" Được rồi. Để ông thuê gọi điện cho người sắp xếp cho cháu " - Lâm Mộc vừa định gọi quản gia đến thì Gia Nhi đã ngắt lời
" Dạ không cần đâu. Cháu có thể thu xếp được. Ông bà đừng lo lắng cho cháu "
" Thôi được rồi. Tuỳ ý cháu. Nhớ là đừng lao vào công việc quá. Phải dành thời gian nghĩ ngơi ăn uống lo cho sức khoẻ nữa biết chưa" - Lâm phu nhận tỉ mỉ dặn dò
" Dạ cháu nhớ rồi " Gia Nhi ôm bà mình vào lòng
Đêm đó
Lâm Gia Nhi đang đọc tạp chí thời trang bỗng cô chợt nhớ chuyện lúc chiều ở trước cổng biệt thự.
Lật đật tìm điện thoại trong giỏ. Bất giác mở lên thì điện thoại hiện lên một màn hình tối đen. Cô bay ngay đến cắm sạc tim đập nhanh hơn một chút. Không biết cái tên kia có xoắn lên nhắn tin gọi điện hay không. Cô hứa là về sẻ nhắn tin cho anh ta mà quên mất. Màn hình hiện lên. ... .... may quá. Không có cuộc gọi và tin nhắn nào.
Gia Nhi thở phào một cái.
Bỗng Ting... Ting
Là số của tên biến thái Mặc Dương Hàn.
Gia Nhi mở ra xem suýt chút cô quăng luôn cái điện thoại
" Tôi nhớ em "
Nhớ cô. Tại sao lại nhớ cô chứ. Gia Nhi toát cả mồ hôi, đúng là không tưởng tượng được. Cái tên biến thái Mặc Dương Hàn này nói câu nào ra củng là nhớ cô, nhớ cô. Trong khi hắn ta vừa gặp cô lúc chiều. Gia Nhi ngẫm nghĩ rồi hí hoáy nhắn vài chữ xong quăng luôn điện thoại nằm xuống nhắm mắt lại.
Biệt thự Nhà họ Mặc
Mặc Dương Hàn chăm một điếu thuốc lưng tựa vào thành cửa sổ đăm chiêu nhìn ra bầu trời bên ngoài. Anh nghĩ đến cô, cô nói sẻ nhắn tin cho anh nhưng đến bây giờ cô lại lờ đi. Anh muốn gọi cho cô nhưng lại sợ cô xa lánh anh hơn. Anh đành nhắn một tin cho cô nói lên nỗi lòng của anh.
Ting...
Điện thoại vang lên. Anh thức thời quay lại bàn làm việc nhấc chiếc điện thoại lên nhìn. Cô trả lời rồi.
" Khuya rồi. Tôi đi ngủ đây"
Mặc dù nội dung vỏn vẹn vài chữ nhưng trong lòng Mặc Dương Hàn lại nở hoa. Ít nhất cho đến hôm nay cô củng trả lời anh. Tâm tình anh củng tốt lên đôi chút.
" Em ngủ ngon. Ngày mai tôi đến tìm em "
Gia Nhi thấy điện thoại lại vang lên tin nhắn chân mày nhíu lại. Cô mặc kệ là gì. Nhưng thôi ngủ trước đã, ngày mai cô còn phải chạy đi tìm chung cư nữa. Cơn bùn ngủ kéo đến làm Gia Nhi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mặc Dương Hàn đợi mãi không thấy cô hồi âm. Củng lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc đi vào phòng mình tắm rồi lên giường đi ngủ. Anh phấn khởi hơn bao giờ hết. Bởi vì ngày mai anh được gặp cô rồi.