Tổng Tài Bá Đạo

chương 123

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Pingki

Chỉ trong một đêm, công ty Uông thị phá sản, khoản nợ lên tới triệu, giám đốc của Uông thị là Uông Vạn Thiên sợ tội tự sát, thiếu gia của Uông thị cũng nối gót theo cha mà đi, ngay cả Uông phu nhân của Uông thị cũng lựa chọn cái chết tự sát theo chồng.

Tin tức chỉ mới hé ra trên mặt báo đã bị người nào đó mạnh tay phong tỏa lại.

Uông Giai Vi và Uông Giai Trừng mỗi người đều nhận được một cuộc điện thoại của người xa lạ, hơn nữa là nhận được cùng một lúc, giọng nói của đối phương dường như đã được xử lí trước, nghe như già nua mà ồm ồm.

"Uông Giai Trừng, phải không?"

"Đúng vậy, ông là ai?" Sau khi Uông Giai Trừng bắt máy, cô ta cảnh giác hỏi.

"Thảm án diệt môn của Uông thị, cô nhìn thấy rồi chứ?" giọng điệu của đối phương mang theo vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn chậm rãi mà ồm ồm.

"Ông là ai? Uông thị thì có liên quan gì tới ông?" bàn tay giữ điện thoại của Uông Giai Trừng hơi run rẩy, mà tâm tình cũng càng ngày càng căng thẳng khẩn trương hơn.

"Tôi chính là người đứng sau thao túng hết thảy những màn này, Uông thị chỉ có thể được một người sống sót, những người khác đều phải chết! Cô đừng quên, cô là Uông Giai Trừng, đứa con gái thứ hai của Uông Vạn Thiên!"

"Rốt cục thì ông là ai? Tại sao lại đối với gia đình chúng tôi như vậy? Chúng tôi kết thù kết oán gì với ông sao?" Uông Giai Trừng lớn tiếng hỏi.

"Tôi lặp lại một lần nữa, cô là người của Uông gia, mà Uông gia các người chỉ có thể được phép một người sống sót, hoặc là cô, hoặc là chị của cô Uông Giai Vi, cô có thể lựa chọn cách giết chết chị mình, như vậy thì cô có thể sống, đương nhiên, tôi cam đoan, chị của cô cũng sẽ nhận được một cú điện thoại tương tự thế này, nếu các người thông đồng, như vậy tôi có thể nói cho cô biết, Uông gia một người cũng đừng hòng còn sống trên đời này".

"Ông dựa vào cái gì để làm? Đừng quên, tôi là Nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, nếu ông dám động đến tôi, cũng chính là động vào người của Hạ gia!" Uông Giai Trừng bình tĩnh mà đáp lại, nhưng mồ hôi lại tuôn ra ướt đẫm cả trán.

"Dựa vào cái gì à? Cô cho rằng là ba ba cô vì phá sản mới tự sát sao? Cô cho rằng người anh trai cùng cha khác mẹ kia của cô cũng là tự sát sao? Còn có Uông phu nhân nữa? Tôi có thể giết chết ba kẻ đó mà không để lại bất cứ dấu vết gì, cô có thể dựa đó mà biết năng lực của tôi ở mức nào".

"Ông vì cái gì phải làm như vậy? Uông gia chúng tôi kết thù chuốc oán gì với ông sao?" Nhìn Uông Giai Trừng cũng biết, ba cái chết trong Uông gia, cô ta tuyệt không thương tâm một chút nào, nhưng chuyện này lại dây dưa kéo lên cả người cô ta, cô ta nhất định phải biết rõ ràng đang xảy ra chuyện gì.

"Nhớ rõ, thời gian có hạn, cô và chị của cô ai xuống tay trước thì kẻ đó liền được sống!"

Uông Giai Trừng còn muốn hỏi tiếp nữa, nhưng đầu kia của điện thoại đã cắt đứt, truyền đến bên này chỉ còn những tiếng 'tút...tút...tút'.

Uông Giai Trừng vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, trong lòng bất an vô cùng, nếu đây là thật, như vậy, Uông Giai Vi lúc này chắc chắn cũng đang lên kế hoạch mà giết cô ta.

Nghĩ vậy, Uông Giai Trừng liền sợ hãi không thôi, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi vẫn còn muốn sống, nhất định phải giết chết Uông Giai Vi, tôi còn muốn được sống, nhất định phải giết chết con ả kia..."

Uông Giai Trừng ở trong lòng hết lần này đến lần khác lẩm nhẩm, nhưng làm sao cũng không tìm ra được cách nào hay.

"Uông Giai Vi cũng giống như mình sao? Ả ta nhất định sẽ lựa chọn cách giết mình để được sống, mình chết, đối với ả chỉ có lợi, hơn nữa với ả bây giờ, mình chỉ có thể chết, bởi vì Uông gia đã không còn, ả chỉ còn lại duy nhất Hạ gia làm chỗ dựa, mà muốn chiếm được Hạ gia thì ả phải có được vị trí của mình" Uông Giai Trừng âm thầm lần lượt phân tích trong lòng, "Nếu vậy, ả sẽ chọn cách gì tới lấy mạng mình đây?"

Càng nghĩ càng đau đầu, càng nghĩ càng sợ hãi.

...............pingki................

"Rầm rầm..." Tiếng đập cửa không ngừng vang lên.

Hàn Nhất Nhất dụi dụi hai mắt, mới ba giờ sáng, nhưng vẫn đứng lên đi mở cửa, đứng ở ngoài là Uông Giai Trừng đang mặc áo ngủ, tóc tai lộn xộn, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu làm sao vậy, Giai Trừng?" Hàn Nhất Nhất có chút lo lắng hỏi.

"Nhất Nhất, mình ngủ với cậu được không?" Cô ta chớp mắt, buồn bã nói.

"Cậu mau mau vào đây!" Hàn Nhất Nhất kéo cô ta đến bên giường mình, thân thiết hỏi han: "Đã trễ thế này, sao cậu còn chưa ngủ?"

"Nhất Nhất...", lời của cô ta mới vừa nói ra, nước mắt liền không cầm được mà rớt xuống, sau đó một phen nhào vào lòng Hàn Nhất Nhất, thấp giọng nức nở.

Hàn Nhất Nhất nhìn thấy Uông Giai Trừng thương tâm như vậy, càng thêm lo lắng: "Giai Trừng, xảy ra chuyện gì? Chúng ta là chị em tốt, cậu cứ nói ra đi"

"Trong lòng mình rất khó chịu, mình nín nhịn đến mức muốn vỡ tung rồi" Cô ta cúi đầu nghẹn ngào.

"Làm sao vậy? Sao lại khó chịu?"

"Hôm nay mình từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói cho mình biết, Thiên Cơ cả đời này có lẽ cũng không tỉnh lại được, mình phải làm sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ?" Cô ta ở trong lòng Hàn Nhất Nhất khóc càng lớn hơn.

"Không có việc gì, cậu đừng lo lắng, nói không chừng sẽ có kỳ tích".

"Cậu không cần gạt mình, kỳ tích như vậy sẽ không xảy ra, cả đời này mình cũng không thể cùng Thiên Cơ sống hạnh phúc rồi".

Hàn Nhất Nhất biết, sống mà không thể bên nhau là thống khổ cỡ nào, "Mình hiểu, mình hiểu chứ! Nhưng chuyện đã thành như vậy, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, ít nhất cậu còn có thứ mà chờ mong, không phải sao?"

Uông Giai Trừng còn có có gì đó để mong đợi, mong Hạ Thiên Cơ có một ngày sẽ hồi tỉnh, mà cô và Hạ Thiên Triệu lại vĩnh viễn không có cơ hội mà chờ, bởi vì sự thật giữa hai người sẽ không bao giờ thay đổi được.

"Nhất Nhất, gần đây mình luôn cảm thấy thực khổ sở, đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mình không còn cách nào để được ở cùng cậu nữa" Uông Giai Trừng thút thít, nói ra mục đích cuối cùng của cô ta, nếu không nghĩ được biện pháp tốt nhất để giết chết Uông Giai Vi thì cũng phải nghĩ ra cách nào để đề phòng ả ta tới giết mình.

"Đương nhiên có thể, cậu cứ ngủ đi, mình ngủ cùng cậu!" Hàn Nhất Nhất dịu dàng nói, sau đó giúp cô ta đắp chăn, yên lặng nằm xuống bên cạnh, an ủi, muốn cho cô ta một chút cảm giác an toàn tạm thời.

Hàn Nhất Nhất hoàn toàn không ngờ được, sở dĩ Uông Giai Trừng đột nhiên lại trở nên thân thiết thế này với cô, không phải là do tuyệt vọng vì Hạ Thiên Cơ, mà là vì sự uy hiếp mà sát thủ hắc bang quốc tế mang đến cho cô ta.

Nguyên nhân Uông thị rơi vào thảm án diệt vong như thế, là bởi vì đứa con trai duy nhất của Uông Vạn Thiên là Uông Khánh Vũ ở nước ngoài chơi bời với một người đàn và, mà người đàn bà này lại là đàn bà dưới gối của lão Đại tổ chức hắc bang quốc tế kia, lão Đại giận dữ, quăng người đàn bà phản bội vào ổ của hai mươi tên đàn ông lăng nhục đến chết, cũng thề phải giết sạch cả nhà họ Uông!

Sở dĩ không trực tiếp đi giết chết hai chị em nhà họ Uông, quả thật là vì chút khúc mắc lo ngại với nhà họ Hạ, tuy rằng thế lực hắc bang của họ Hạ đã giải tán, nhưng tùy tiện động vào người của Hạ gia không phải là chuyện dễ dàng, mà chơi càng vui mới thích, hắn cảm thấy để cho hai chị em nhà họ tàn sát lẫn nhau mới phấn khích.

................pingki................

Sáng sớm, Hàn Nhất Nhất liền rời giường chuẩn bị đến bệnh viện, cuộc giải phẫu của Hạ Trảm Bằng thực thành công, Hàn Nhất Nhất ngoại trừ thời gian ngủ ra, ngày nào cũng ở trong bệnh viện cùng Hạ Trảm Bằng.

Mà sáng sớm hôm nay, Uông Giai Trừng cũng đi theo cô vào bệnh viện, tuy rằng cô có chút buồn bực, nhưng cuối cùng lại không hỏi điều gì, đi thăm bệnh tình của cha chồng, cũng là lẽ thường nên làm.

Mí mắt phải của Uông Giai Trừng giựt giựt không ngừng, cảm giác giống như có chuyện không hay sắp xảy ra.

"Giai Trừng, sắc mặt cậu hình như không tốt lắm, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?" Hàn Nhất Nhất nhìn thấy sắc mặt Uông Giai Trừng tái nhợt lạ thường, không khỏi lo lắng hỏi han.

"Ah, không có việc gì! Có thể là do không nghỉ ngơi tốt ấy mà" Ánh mắt cô ta né tránh.

"Nếu mà là vì không nghỉ ngơi tốt, vậy cậu cứ về trước nghỉ ngơi đi, ba ba ở đây có mình chăm sóc là được rồi", Hàn Nhất Nhất là vì thân thể của cô ta không tốt nên lo lắng, đành đưa ra cự tuyệt.

"Cậu đi rồi, mình cũng ngủ không được, dạo này mình không biết làm sao nữa, mất ngủ trầm trọng, để mình đi với cậu đi, bằng không ở nhà mình sẽ buồn chết mất" Uông Giai Trừng miễn cưỡng bày ra nụ cười.

"Cũng được, vậy cậu tiện thể đi gặp bác sĩ khám cho mình luôn xem, nguyên nhân mất ngủ là do đâu, để tránh cho sau này luôn" Nói xong, Hàn Nhất Nhất chủ động kéo tay cô ta đi vào bệnh viện, tự nhiên như thế, thân mật như thế, giống như lúc hai người còn nhỏ vậy.

Uông Giai Trừng đột nhiên có một loại ảo giác, hai người họ tay trong tay thế này giống như quay về thời bé, về lúc chưa xuất hiện anh em họ Hạ, cô ta vẫn là nhị tiểu thư thất sủng của Uông gia, cô ấy vẫn là con gái của người hầu, thành tích của hai người đều rất tốt, tình cảm khăng khít vô cùng, có bí mật gì cũng chia sẻ cho nhau....

Nhưng mà hiện tại, cô ta đã thay đổi, bắt đầu từ khi nào? Uông Giai Trừng nhớ lại, Hàn Nhất Nhất bất chợt ngẩng đầu lên mỉm cười với cô ta, thực quen thuộc, lại xinh đẹp lạ thường.

"Nhất Nhất, câu bây giờ thật xinh đẹp!" Uông Giai Trừng chợt thốt lên.

"Giai Trừng, thực xin lỗi, trước kia sở dĩ mình không để lộ diện mạo thật, là bởi vì mẹ mình không muốn mình sau này bị đàn ông lừa gạt, kỳ thật bây giờ ngẫm lại, phụ nữ xinh đẹp là chuyện tốt, nhưng quan trọng hơn là người đó là người tốt hay xấu, loại người nào đáng được yêu, loại người không đáng được yêu, điều này so với xinh đẹp quan trọng hơn rất nhiều"

"Nhất Nhất, cậu có thể nói cho mình biết người như thế nào mới đáng được yêu hay không?"

"Kỳ thật rất nhiều người đáng giá được chúng ta yêu thương, đặc biệt là những người thân bên cạnh, còn có bạn bè, bạn bè của mình không nhiều lắm, mà cậu, chính là người bạn tốt nhất của mình". Hàn Nhất Nhất nắm chắt lấy tay Uông Giai Trừng, ngẩng đầu mỉm cười với cô ta, "Cậu chính là người bạn đáng giá được mình yêu thương, còn nhớ hồi chúng ta còn bé không? Chị cậu rất thích khi dễ chúng ta, cậu luôn che chở cho mình, khi đó, mình chỉ biết cậu chính là người bạn mà cả đời này mình muốn dùng tấm lòng chân thật nhất để đối đãi".

Hàn Nhất Nhất hy vọng Uông Giai Trừng có thể hiểu được, cô vẫn luôn xem cô ta là bạn tốt nhất, còn đối với những chuyện xấu kia của cô ta, cô lựa chọn để mình mang tiếng oan, bởi vì ở một góc độ nào đó, cô có thể hiểu được một số chuyện khi cô ấy đứng ở vị trí nhị thiếu phu nhân của Hạ gia làm ra, tỷ như cô ấy làm hại Uông Giai Vi sảy thai.

Cô không vạch trần, hy vọng Giai Trừng có thể từ từ hiểu được, cô cũng hy vọng cô có thể giúp đỡ cho cô ấy chút gì.

"Nhất Nhất, kỳ thật rất nhiều chuyện cậu không biết, thực ra mình không đáng để cậu...."

"Cô gái ngốc này, đều đã làm mẹ người ta rồi, cái gì mà đáng hay không đáng, có một số việc mình không muốn biết quá nhiều, có một số việc mình biết hết nhưng không muốn nói ra mà thôi, nhưng ở trong lòng mình, Giai Trừng vẫn là một cô gái thiện lương, một cô gái có thể vì bạn của mình mà sẵn sàng chịu ủy khuất!" Hàn Nhất Nhất ngắt lời cô ta, đối với một vài chuyện đã xảy ra rồi, cô cảm thấy không nhất thiết phải lôi ra phán xét ai đúng ai sai nữa.

"Nhất Nhất, thực ra mình vẫn có chuyện chưa nói cho cậu biết", Uông Giai Trừng nói khẽ, kéo tay của Nhất Nhất, ý muốn cô dừng bước lại.

Hàn Nhất Nhất vừa mới ngừng chân, đang định mở miệng hỏi cô ta, tiếng chuông điện thoại lại vang lên vào lúc này...

Uông Giai Trừng nhìn số điện thoại xa lạ, trong lòng cảnh giác cao độ, cô ta bày ra khuôn mặt tươi cười với Nhất Nhất, sau đó xoay người đi ra chỗ khác.

Hàn Nhất Nhất lớn tiếng kêu lên: “Giai Trừng!”

Uông Giai Trừng nghe tiếng quay đầu lại, nở một nụ cười thật rạng rỡ với cô, Hàn Nhất Nhất cảm thấy nụ cười này của cô ta so với bình thường đã đẹp thì giờ còn đẹp hơn mấy phần.

Hàn Nhất Nhất dùng tay ra hiệu một cái, nói cho Uông Giai Trừng, cô đi vào phòng bệnh của ba ba trước, Uông Giai Trừng gật đầu với cô ý bảo hiểu rồi.

Thấy Hàn Nhất Nhất đi vào bên trong, Uông Giai Trừng vội vàng ấn nút nghe, thấp giọng nói: “Alo”

“Mẹ…mẹ…” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một trận tiếng kêu khóc.

“Chính Dương… Chính Dương…” trái tim Uông Giai Trừng như bị móc ra khỏi ngực, lo lắng nói.

“Có phải rất nhớ con trai bảo bối của mày hay không?” Thanh âm mị hoặc một người đàn bà vang lên bên kia.

“Uông Giai Vi, cô đã làm gì Chính Dương?” Uông Giai Trừng vừa nghe đã biết ngay là tiếng của ả.

“Không làm gì, chẳng qua là Chính Dương nhớ mẹ, cho nên tao mới gọi điện thoại cho mày, tao nghĩ mày sẽ không yên được.” Thanh âm của ả không nhanh không chậm.

“Uông Giai Vi, cô đừng làm bậy, tôi cảnh cáo cô, Hạ Chính Dương là đứa cháu trai duy nhất của Hạ gia, nếu nó xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mong được sống tiếp!” Uông Giai Trừng uy hiếp ả, cô ta ngàn tính vạn tính, nhưng quả thực là đáng chết, cư nhiên quên mất còn con trai mình.

“Tao sẽ không để nó chết, nhưng nếu mày không đến, tao cũng không sợ cùng nó xuống hoàng tuyền đâu, tao nghĩ hẳn là mày cũng hiểu rõ!” Uông Giai Vi nói.

“Không, cô ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến ngay!” Uông Giai Trừng biết, người bị bức bách dồn đến đường cùng, có thể ngay cả mạng sống cũng không cần, huống chi, hiện tại mạng của Uông Giai Vi vốn đã không thuộc về cô ta, mà mạng của ả cũng không thuộc về bản thân ả.

“Số đường XX, đi thẳng vào bên trong, đến phía cuối, mày sẽ nhìn thấy một cái kho hàng! Tao chỉ hạn cho mày phút, nếu mày dám báo cảnh sát hoặc để cho những người khác trong Hạ gia biết, tao dám cam đoan với mày tao sẽ bắt thằng con mày chết cùng một chỗ với tao!” Uông Giai Vi buông lời tàn nhẫn.

“Được, tôi lập tức đi.”

“Nghe đây, điện thoại của mày không được ngắt máy, mày phải giữ máy suốt cho tao, nếu tao không nghe thấy tiếng gì từ bên mày, thì tao cũng sẽ làm tương tự như thế với con mày, nếu mày không tin mày có thể thử xem.” Uông Giai Vi cười khẩy ở đầu điện thoại bên kia.

“Được. Tôi sẽ làm!” Uông Giai Trừng nghiến răng đáp.

Cô ta lái xe một mình đi về phía trước, mà cô ta cho dù thở một cái, Uông Giai Vi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, thời gian và điện thoại đều bị theo dõi, cô ta muốn cầu cứu cũng không có cách nào.

Trước lúc xuống xe, nhìn thấy tài xế taxi trước mặt, cô ta đột nhiên như nghĩ ra được điều gì, vội lục lọi trong xe tìm một cây bút viết lại số điện thoại của Hàn Nhất Nhất và tên mình lên một mảnh giấy giao cho người tài xế kia, một câu cũng không dám nói, vội vàng chạy đi.

Mặc cho tài xế taxi la lớn đằng sau, cô ta cũng không quay đầu lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện người tài xế này sẽ vì mình mà gọi vào số điện thoại trong mảnh giấy, chỉ cần gọi vào số điện thoại này thôi, cô ta liền có cơ hội chiến thắng ả Uông Giai Vi.

...........................................

“Tôi tới rồi, cô ở đâu?” Uông Giai Trừng đi vào kho hàng, thế nhưng không thấy một người nào ở trong này hết, vô cùng hoảng loạn mà la lên.

“Tao thấy mày rồi!” Uông Giai Vi sau khi nói xong, điện thoại lập tức bị cúp.

Cửa kho hàng trong nháy mắt bị đóng lại, trong kho hàng tối tăm chỉ có duy nhất một bóng đèn lờ mờ treo lơ lửng.

“Uông Giai Vi, cô đi ra cho tôi! Đi ra!” Uông Giai Trừng lớn tiếng mà hét với bốn vách tường kho hàng.

“Kêu la cái gì! Ầm ĩ muốn chết!” Uông Giai Vi giống như âm hồn, đột nhiên xuất hiện trước mặt Uông Giai Trừng.

“Con tôi đâu, Chính Dương ở đâu?” Uông Giai Trừng lớn tiếng mà chất vấn về chỗ của con trai.

“Ha ha… Ha ha…” Uông Giai Vi nhìn thấy bộ dạng cô ta lo lắng, lớn tiếng cười khoái chí.

“Cô đưa thằng bé ra đây cho tôi!” Uông Giai Trừng nghe được tiếng cười của ả, trong lòng cô ta càng thêm hoảng loạn.

“Mẹ… mẹ…” Đột nhiên, trong điện thoại cô ta vang lên thanh âm non nớt quen thuộc.

“Chính Dương… Chính Dương… Mẹ đến đây, mẹ ở chỗ này!” Uông Giai Trừng sau khi nghe thấy tiếng của Hạ Chính Dương bèn lớn tiếng gọi tên con trai, thế nhưng ngay sau đó cô ta liền phát hiện ra.

Một tiếng “mẹ” kia, là từ điện thoại trên người Uông Giai Vi truyền ra, chỉ là tiếng ghi âm lại của Hạ Chính Dương.

“Ha ha… Ha ha… Ha ha… Cảm giác mắc bẫy có phải khó chịu lắm hay không? Ha ha…”Uông Giai Vi cười đến không kiềm chế được, hai tay ôm bụng.

“Uông Giai Vi, cô dám lừa tôi!” Uông Giai Trừng phát hiện mình bị ả dắt mũi.

“Đứa con vĩnh viễn là thứ vũ khí tốt nhất để lợi dụng người mẹ, chỉ cần để cho người mẹ nghe được tiếng của con mình thôi, toàn bộ tư tưởng sẽ bị bó buộc, không còn chút tỉnh tào nào để đi phán đoán đúng hay sai, xem ra đạo lý này vẫn còn rất đúng với mày, ở trong này, tao thật sự muốn thay Chính Dương cảm ơn mày, bằng không mày cũng sẽ không dính bẫy nhanh như thế.”

Uông Giai Trừng vận sức đẩy mạnh Uông Giai Vi ra, sau đó rất nhanh chạy về phía cửa, thế nhưng Uông Giai Trừng cũng không hề ngờ tới được, Uông Giai Vi trước đó đã chuẩn bị đủ cho cô ta, cô ta đứng trước cửa, cửa còn chưa kịp mở ra, Uông Giai Vi đã đuổi theo ngay sau lưng rồi.

Đang lúc cô ta muốn kéo cánh cửa ra, một nhát dao không chút do dự cắm phập vào lưng cô ta từ đằng sau, thân thể của cô ta nháy mắt liền ngã gục.

Nhưng lúc này, điện thoại của cô ta vang lên, Uông Giai Vi vừa nghe đến tiếng điện thoại, bắt đầu hoảng loạn, lập tức rút con dao ra, lại hung hăng mà đâm thêm một nhát nữa, sau đó còn đá mạnh một cú, chiếc điện thoại di động đi đá văng ra chỗ khác.

Uông Giai Trừng phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, hai mắt trừng lên nhìn Uông Giai Vi.

“Uông Giai Trừng, việc này mày không nên trách tao, mày không chết thì tao phải chết! Muốn trách thì trách mày không đủ tàn nhẫn thôi!” Uông Giai Vi hung hăng trừng lại cô ta, trong mắt không hề sợ hãi.

Uông Giai Trừng nhìn thấy vẻ mặt Uông Giai Vi lúc này, cô ta chợt nhớ tới, lúc cô ta đâm Hạ phu nhân một nhát kia, lúc ấy trong lòng, trong mắt chỉ có lợi ích bản thân, hoàn toàn không biết sợ hãi.

“Chuyện xấu đã làm ra, không phải là không bị báo ứng, chẳng qua là thời gian chưa tới thôi!” Thời điểm Uông Giai Trừng lĩnh ngộ được, đã muộn rồi.

Uông Giai Vi chưa từ bỏ ý định, cuối cùng ở trên bụng của cô ta hung hăng đâm mạnh một nhát nữa, mới xoay người rời đi.

Uông Giai Trừng nhìn thấy di động, từng bước một bò đến, hy vọng có thể đem bí mật cuối cùng của cô ta nói cho Hàn Nhất Nhất, chỉ là cô ta mới bò được phân nửa đoạn đường, hai mắt trợn ngược, vĩnh viễn không nhắm lại được.

...................................................

Tang sự của Uông Giai Trừng còn chưa xong xuôi, thi thể Uông Giai Vi bị vứt bỏ nơi đồng không mông quạnh, rốt cục thì tổ chức hắc bang quốc tế cũng không hề buông tha cho ả, mà hắn chẳng qua là chơi một trò chơi nho nhỏ mà thôi, bởi vì, hắn đã thề hắn sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào của Uông gia.

“Ông chủ, Hạ Chính Dương cũng phải chết sao?” Một lão già quỳ gối trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ.

“Không cần! Đàn bà với Hạ gia không có tác dụng gì, nhưng Hạ Chính Dương trước mắt là cháu duy nhất của Hạ gia, ta năm đó nợ Hạ Thiên Triệu một mạng, Hạ Chính Dương này coi như là một mạng ta trả hắn ta!” Người đàn ông phất tay áo, lão già liền chậm rãi rời đi.

Sau đó, liền có một người phụ nữ đi vào, không lâu sau đó từ bên trong truyền ra chính là tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của người phụ nữ đó.

................................................

Một tháng sau, Hạ Trảm Bằng xuất viện, Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch cùng Hạ Chính Dương bồi bên người ba ba không rời.

“Nhất Nhất, Lãnh Nghiêm đến đây! Chúng ta vừa mới chơi một ván cờ vây, thằng nhóc đúng là này nhìn không ra, kĩ thuật chơi cờ không ngờ lại tỉ mỉ điêu luyện như thế” Hạ Trảm Bằng khen không ngớt miệng rồi cười lớn.

Hàn Nhất Nhất mỉm cười nhìn bọn họ.

Lãnh Nghiêm vẫn một lòng theo đuổi cô như trước, anh thường xuyên đến Hạ gia, Hạ lão gia cũng luôn giúp đỡ Lãnh Nghiêm, khuyên cô chấp nhận tình yêu của anh, Hàn Nhất Nhất chỉ mỉm cười, lấy trầm mặc để làm câu trả lời cự tuyệt.

Thời gian càng về sau này, cô càng thích hồi tưởng lại trước kia, thích đắm chìm trong những chuyện trong quá khứ, nhớ tới từng li từng tí về cô cùng Hạ Thiên Triệu.

Lần đầu tiên cô ở sòng bạc nhìn thấy hắn, hắn đem cô ném vào trong biệt thự của mình, nhốt một mạch cả mấy ngày trời, hắn giày vò cô, nhưng hắn lại không ghét bỏ bộ dạng xấu xí của cô.

Bốn năm sau, bọn họ lại gặp lại, bộ dạng hắn đối xử với Tiểu Bạch, khi hắn làm việc, những ngày bọn họ cùng nhau diễn giả làm thật.

.........................................................

Ba năm sau một buổi chiều nào đó, Lãnh Nghiêm cùng Hàn Nhất Nhất đi dạo trong hoa viên.

Lãnh Nghiêm nhìn ánh mặt trời chiếu xuống, cả người cô giống như ánh lên một vầng hào quang, đẹp đẽ đến mức như khiến trái tim anh muốn ngừng đập trong khoảnh khắc nhìn thấy.

“Lãnh Nghiêm!” Cô mỉm cười với anh, nhẹ nhàng gọi tên anh.

“Nhất Nhất!” Anh đáp lại cô

“Em hôm nay hẹn anh, là muốn nói cho anh, đừng cố gắng đợi chờ em nữa, chúng ta không có khả năng!” Hàn Nhất Nhất nói thẳng, bởi vì cô không muốn Lãnh Nghiêm lãng phí thời gian vì cô.

“Anh không quan tâm, dù là cả đời này, anh củng muốn chờ một ngày em nguyện ý gả cho anh!” Lãnh Nghiêm vẫn kiên trì với tâm nguyện chính mình, cho dù anh biết trong lòng cô vẫn còn bóng dáng Hạ Thiên Triệu, nhưng anh không quan tâm, anh tin tưởng thời gian sẽ dần dần hồi đáp anh những cố gắng này.

“Em sẽ không lập gia đình!” Hàn Nhất Nhất kiên quyết trả lời, cô đã quyết định, đời này sẽ sống vì quá khứ mà thôi.

“Em đừng ngốc nghếch nữa, cho dù em không lấy chồng, anh ta cũng sẽ lấy!” Lãnh Nghiêm khuyên nhủ.

“Anh ấy có cưới hay không là chuyện của anh ấy, em lấy chồng hay không là việc của em!” Hàn Nhất Nhất cố chấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phủ kín vẻ quật cường.

“Nhất Nhất, em biết rõ đó là chuyện không thể, tại sao cứ phải cố chấp như vậy, tại sao cứ muốn một mình chịu đựng đau khổ này chứ, em có thể đem những đau khổ của em san sẻ chút một cho anh mà!” Nói xong, Lãnh Nghiêm tiến lên từng bước, nắm chặt hai bàn tay của cô.

“Vô ích thôi, san không được, em hy vọng anh có thể hiểu được, anh sau này đừng phí thời gian vì em nữa, em và anh không có khả năng, nếu anh cứ tiếp tục lãng phí thời gian cho em, sẽ chỉ làm em càng thêm áy náy cùng tự trách mà thôi, anh nỡ lòng sao?” Hàn Nhất Nhất cảm thấy được, chỉ có thẳng thắn làm cho Lãnh Nghiêm bỏ mình, Lãnh Nghiêm mới có cơ hội bắt đầu lại lần nữa.

“Anh không đành lòng, thế nhưng em có có nghĩ tới anh hay không, nhìn em khó chịu, nhìn em khăng khăng một mực không chịu tỉnh ngộ như vậy, lòng anh so với dao cắt còn khó chịu hơn” Lãnh Nghiêm nghĩ đến thời gian sẽ làm phai nhoà đi tất cả, thế nhưng đã ba năm qua rồi, Hàn Nhất Nhất vẫn hoàn toàn không chấp nhận tình cảm của anh, ngoại trừ cự tuyệt vẫn là cự tuyệt.

“Lãnh Nghiêm, có đôi khi, quay đầu lại nhìn người bên cạnh anh, kỳ thật có người vẫn luôn một lòng chờ anh, tựa như anh chờ em!” Hàn Nhất Nhất mỉm cười nói, nhẹ nhàng mà gạt tay Lãnh Nghiêm ra: “ Em tin Băng Băng sẽ là một cô gái thích hợp với anh, anh hãy thử bỏ thành kiến mà nhìn xem"

“Hàn Nhất Nhất, em không thích anh, cũng đừng đem anh giao cho người con gái khác!”Lãnh Nghiêm đột nhiên lớn tiếng nói, vẻ mặt tức giận, xoay người sải bước bỏ đi.

Hai người lại một lần chia tay trong buồn bã nữa. Hàn Nhất Nhất có chút tự trách, nhưng chung quy, đáp án trong lòng nói cho cô biết, cô không thể chấp nhận một người đàn ông nào khác, bao gồm Lãnh Nghiêm.

.................................................................

Giữa năm thứ tư

Hạ Vũ vẫn thường xuyên trở về thăm cô cùng Hạ Trảm Bằng, tình cảm hai người từ ba năm trước đã trở nên rất tốt, thông qua Hạ Vũ, cô biết đến Hứa Ân Tịch, đó là một cô gái xinh đẹp, chỉ có điều ánh mắt của cô ấy không thể nhìn thấy được, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ trở thành bạn bè.

Mỗi lần chứng kiến ánh mắt muôn vàn yêu thương của Thân Tử Duệ dừng ở trên người Hứa Ân Tịch, cô đều cảm thấy thực hâm mộ, mà sau đó, cô lại càng thêm nhớ Hạ Thiên Triệu.

“Thiên Triệu, anh ở bên kia khỏe không?” Nhưng lời nói như thế này, cô chỉ dám nói trong lòng mình, bởi vì cô cùng Hạ Thiên Triệu đã ước hẹn, hai người sẽ không liên lạc với nhau, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn mà chặt đứt thương nhớ, cũng có thể làm cho Hạ Trảm Bằng bớt đau buồn.

Thời gian có thể làm phai nhạt đi cái nhìn mà mọi người dành cho họ. Thế nhưng đối với hai người bốn năm qua chẳng những không nhạt nhoà đi chút nào mà còn càng nhớ người kia hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio