Thành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng. Người đàn ông ngồi bên trong xe một tay lái xe, một tay đặt lên vành cửa kính.
- Rầm.
Một tiếng, chiếc xe lúc nảy giờ chỉ còn là một đám lửa lớn và một làn khói nghi ngút. Người đàn ông kia bây giờ đang nằm trên đường, thân hình cao to đầy máu, vết thương lớn nhỏ thỳ đầy mình.
Từ xa, một chiếc xe mô tô màu đen chạy về phía anh ta, người con gái đỗ xe bước xuống, mái tóc dài bay bay trước gió thật mê hoặc.
"Anh gì đó ơi? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!".
Không đợi người kia trả lời, cô liền đỡ anh lên chiếc mô tô của mình. Chạy thẳng đến bệnh viện.
"Chuẩn bị phòng mổ..tôi phải cứu người"_cô gái đó nghiêm nghị nói.
Những người ở đó nghe thấy, nhanh chóng đi chuẩn bị. Sau " đã xong, cô gái đó bước vào phòng mổ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta. Cô đeo găng tay vào.
Cô tiến lại, tay phải cầm một cái dao mổ, tay trái nhẹ nhàng chạm vào người anh ta, bắt đầu mổ.
- Tinh _một tiếng, cửa phòng mở ra, người nhà của anh ta cũng không biết đã đến từ khi nào.Một người phụ nữ và một người đàn ông! Người đàn ông nhìn rất nghiêm nghị,nhưng qua ánh mắt cô có thể thấy ông ta đang rất lo lắng. Còn người kia, nhìn bà ta vô cùng nham hiểu.
Đôi mắt cô đảo xung quanh, cảnh tượng làm cô kinh ngạc, có khoảng tên đàn ông to con mặc vest đen đeo kính.Đứng nghiêm chỉnh.Như đang bảo vệ hai người này. Thoạt nhìn cô có thể đoán gia đình của người đàn ông đàn nằm trong kia không tầm thường!!!
Nhìn thấy cô bước ra,người đàn ông trung niên bước lại:"Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?"
"Đã qua cơn nguy kịch, nhưng...."_cô gỡ khẩu trang ra, nhìn ông ấy nói.
"Nhưng làm sao bác sĩ.."_một người phụ nữ nắm lấy tay cô, nước mắt tuôn ra như suối.Nhưng sao khi cô nhìn bà ấy, cô cứ có cảm giác người đàn bà này không hề lo lắng, cứ như là bà ta rất mong người nằm trong kia sẽ chết vậy.
"Phần đầu của anh ta bị va đập làm cho nảo bộ không hoạt động bình thường được..".
"Ý cô là nó trở nên ngốc nghếch sao?"_người đàn ông cố gắng giữ bình tĩnh.
"Đúng vậy...cộng thêm một phần kí ức sẽ mất đi".
"Ông à..vậy sau này ai sẽ tiếp quản Phàm Thị đây "_người phụ nữ nhìn chồng mình nói. Không ai biết rằng trong lòng bà ta bây giờ vui hơn ai hết.
"Tạm thời cứ cho Tư Lĩnh quản lí đi, còn sau này sẽ bàn sao"_vừa dứt lời,niềm vui trong lòng bà ta lại càng dâng lên.
Mộ Tư Phàm, muốn đấu với tôi cậu còn non lắm!_ bà ta nghĩ.
"Bây giờ chúng tôi có thể vào thăm nó không bác sĩ?"_người đàn ông hỏi.
"Được.."_cô nhàn nhã trả lời. Không nói gì nữa mà rời khỏi.
Hai người bước vào phòng, ngồi xuống cạnh anh ta. Tuy bị thương nhưng vẫn không làm cho anh ta mất đi vẻ đẹp của mình. Khuôn mặt có chút nhợt nhạt. Người đàn ông trung niên nhìn mà đau lòng.
"Tư Phàm, tỉnh lại đi con".
Lời nói của ông ấy như một ma lệnh, đôi mắt của anh từ từ mở ra. Đôi mắt ấy không còn sắc bén lạnh lùng như trước kia nữa, đổi lại là một cặp mắt như trẻ con. Ngây thơ vô cùng.
"Các...các người là ai..a?"_Mộ Tư Phàm ngây ngốc nhìn hai người.
"Ta là ba con...còn đây là mẹ kế..con không nhớ gì sao?"
"Ba..ba, mẹ..mẹ kế sao?"
"Đúng vậy, con nhớ ta chứ?"
"Không tôi...không nhớ gì cả..Aaa.đầu tôi đau quá"_vừa nói anh vừa ôm lấy đầu mình. Nhìn có vẻ rất đau đớn.
- Cạch.
"Để tôi kiểm tra cho ta, mọi người đừng lo lắng quá"_cô từ bên ngoài bước vào.
"Ngoan nào, không sao cả, anh cứ bình tĩnh "_cô xoa xoa đầu anh, anh liền bị hành động này của cô làm cho vui hẳn lên. Như đứa trẻ được cho kẹo vậy. Anh cười vui vẻ nhìn cô.
Nụ cười của tên này đúng thật là hút hồn mà!!.
"Cô..cô là ai?"_anh hỏi.Con ngươi tròn xoe nhìn cô.
"Tôi tên là Mục Lạc Anh, tôi là bạn anh, anh không nhớ sao"_cô giả vờ nói.
"Không...cô không phải bạn tôi "_anh la lên một cái.
"Tại sao chứ"_cô kiên nhẫn hỏi.
"Cô là vợ tôi"_lời nói như đánh vào đầu cô. CMN! Từ khi nào mà cô trở thành vợ hắn vậy?.
"Tôi không phải vợ anh đâu"_cô cười cười.
"Cô là vợ tôi..là vợ tôi"_anh điên cuồng la hét. Hai tay cầm được vật gì lại ném vật đó.
Aass! Cái tên này đúng là khó chiều mà.
"Được vợ thỳ vợ, bây giờ anh ngủ đi, nếu không ngủ tôi lập tức bỏ mặt anh "_lời nói nghiêm túc của cô làm cho anh có phần hơi hoảng sợ. Nằm im xuống mà nhắm mắt lại.
Sau khi thấy anh dường như đã ngủ, cô mới ra ngoài. Hai người kia cũng ra cùng.
Người đàn ông thấy cô muốn rời khỏi, liền gọi:"Bác sĩ, chúng ta nói chuyện một lát được chứ?".
Cô ngoảnh mặt lại nhìn ông ấy:"Ông cứ nói ".
"Cô..có thể nào làm vợ con trai tôi được không?"
"Tại sao?"_cô cau hàng chân mày thanh tú của mình lại.
"Cô cũng thấy, con trai chúng tôi bị như vậy, lại bảo cô là vợ nó, nếu cô không ở cạnh chăm sóc nó, thỳ nó lại nổi điên lên như lúc nãy thỳ làm sao?".
"Chăm sóc bệnh nhân là điều bác sĩ chúng tôi nên làm, nhưng còn việc làm vợ con của ông thỳ không thể"_cô kiên quyết từ chối.
"Nhưng..."
"Vợ..vợ đâu rồi"_lời nói chưa kịp thốt ra thỳ một giọng nói khác vang lên.
Mọi người hốt hoảng đi vào, cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, tay anh toàn máu, dưới sàn toàn là mảnh ly vỡ.
Nhìn thấy một màn như vậy, cô cảm thấy rất tức giận. Hung hãm bước lại gần anh:"Anh quậy đủ chưa?".
"Huhuhuu..."_không nói không rằng anh kiền bật khóc. Trái tim nhỏ bé của cô như tan chảy trước vẻ mặt này của anh.
"Tôi xin lỗi..đừng khóc nữa "_cô luống cuốn không biết làm gì, chỉ đành ngồi xuống ôm anh vào lòng.
Không ngờ, anh ngưng khóc ngay. Vẻ mặt cún con lại hiện lên:"Đừng bỏ chồng nha vợ".
Chết tiệt! Cô chửi trong lòng.Lời nói của tên này đúng là làm cho mình bị dụ hoặc mà.
"Được, không bỏ anh, nằm xuống tôi băng bó lại vết thương".
Anh ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn từng cử chỉ nhẹ nhàng của cô, sau đó mắt chịu không nổi nữa mà cụp xuống.
"Hazzzz..."_cô thở dài một hơi.
"Cô..cô có thể đồng ý với đề nghị lúc nãy của tôi được không?".
Cô nhìn anh, cô không hiểu tại sao bản thân mình lại không cho phép cự tuyệt. Cô đành gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn..cảm ơn cô rất nhiều"_ông ta vui mừng nói.
"Có thể cho tôi biết quý danh của mọi người không?"_đây là điều mà cô muốn biết đầu tiên.
"Tôi là Mộ Nhiếp Chính".
"Còn tôi là Lâm Đàn".
"Vậy còn người này"_cô chỉ tay về phía anh.
"Mộ Tư Phàm".
Cái gì chứ? Mộ Tư Phàm là một trong những người nổi tiếng nhất thành phố Tây Đô này, người mà cô cứu khăng khăng bảo cô là vợ. Lại nói anh ta còn là một người lạnh lùng, chỉ cần nhìn ánh mắt liền biết người kia đang nghĩ gì. Một người coi trời bằng vung thế mà lại nằm đây, biến thành một tên ngốc.
"Bác sĩ...cô suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"_Mộ Nhiếp Chính gọi cô.
"A..không sao cả, tôi giới thiệu lại nhé? Tôi tên Mục Lạc Anh, là bác sĩ ở đây "_ngưng một lát cô nói tiếp:"Tôi có một điều kiện".
"Cô cứ nói"_Mộ Nhiếp Chỉnh mỉm cười gật đầu.
"Tôi không muốn tổ chức hôn lễ "_vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho Lâm Đàn và Mộ Nhiếp Chính khó đoán được cô là đang nghĩ gì.
"Được, làm theo ý cô, ngày mai chúng tôi sẽ chuẩn bị để đón cô đến Mộ Gia ".
"Nhanh như vậy sao?".
"Chắc cô cũng biết, Mộ gia chúng tôi là một gia tộc lớn, nếu để người khác biết Tư Phàm gặp tai nạn trở nên ngốc nghếch nhất định họ sẽ thừa cơ lật đổ cả Mộ gia chúng tôi"
"Nói cho cùng, các người chỉ nghĩ đến lợi ích của mình"_cô không chậm không nhanh nói.
"Không như cô nghĩ đâu, nếu như Mộ gia bị lật đổ, thỳ biết bao nhiêu người bị tàn sát cô biết không? Hơn năm trăm nghìn người đó! Chỉ cần liên quan đến Mộ gia thỳ nhất định họ sẽ không tha ".
Cô nghe mà có chút sợ hãi. Hơn năm trăm nghìn người, nói có quá không, Tây Đô cũng chỉ gần một tỷ người mà Mộ gia chiếm hơn mấy trăm nghìn người, xem ra cô không nên đùa với lửa rồi.
"Họ mà các người nói là ai?".
"Đó là chuyện của gia tộc chúng tôi, không thể nói cô biết được".
"Tôi hiểu..tôi hiểu mà, bây giờ tôi còn việc phải xử lý, chốc nữa sẽ quay lại, tạm biệt"_nói rồi cô rời khỏi.
Mộ Nhiếp Chính và Lâm Đàn cũng trở về Mộ gia, để lại mình anh và hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài bảo vệ.
- -----------------------
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ
Ủng hộ và theo dõi bộ truyện đầu tay của mình nhé!!