Thẩm Nhạc Thần nghe được toàn bộ câu chuyện đáy lòng có chút lạnh lẽo, chỉ để lại một câu cho Cố Mộng Diệp rồi đứng lên rời đi.
Vài tuần sau vết thương của Cố Mộng Diệp cũng đã ổn hơn rất nhiều, mà chuyện xảy ra hôm đó hắn cũng bỏ ra sau đầu luôn.
Cố Mộng Diệp hôm nay đi ra ngoài mua chút đồ ăn, đến cửa hàng tiện lợi mua vài loại thức ăn nhanh rồi thanh toán, hắn đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi trên tay là cây kem có hình dạng quả bắp, phần vỏ ngoài của kem là một lớp bánh mỏng hình quả bắp, cắn bên trong là phần kem có mùi bắp lan tỏa.
Cố Mộng Diệp vừa ăn vừa thích thú vô cùng vừa ngân nga một bài hát không tên, vừa ngậm cây kem muốn bao nhiêu yêu đời liền có bấy nhiêu yêu đời.
Trùng hợp là lúc đi qua một câu lạc bộ gần đó hắn liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc, cô gái với thân hình xinh đẹp vòng nào chuẩn vòng nấy đang dựa sát ngực vào một lão già tầm năm mươi tuổi, cười nói đi vào câu lạc bộ.
Cố Mộng Diệp quên luôn việc phải ăn kem, dụi mắt nhìn kĩ lại người nọ mới xác định được người kia đích thị là Thẩm Mộc Vị, như một thói quen hắn lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Nhạc Thần báo cáo lại những chuyện ban nãy cho y nghe, người đầu dây bên kia đáp một tiếng rồi thôi.
Cố Mộng Diệp muốn đi vào xem thử nhưng nghĩ lại hắn sợ còn chưa vào được cửa đã bị bảo vệ to con bên ngoài đuổi ra ngoài rồi, tuy nhớ lại những chuyện người kia đã làm hắn có chút ghét bỏ, muốn trả thù nhưng sức bản thân có hạn nên cũng chẳng thể trả thù người ta được.
Lấy điện thoại ra hắn liền hẹn nhóm A Tần đã lâu không gặp để họp mặt với bọn nó.
Lần gặp mặt này là ở tại nhà của đàn anh A Tề, vì thế mà cả nhóm đông đủ cả hết.
A Tần là đầy năng lượng nhất, cậu đứng lên bàn A Tề mà nói lớn.
"Anh em, chúng ta hôm nay không say không về".
Cả đám đồng loạt hô to, nháo loạn cả một đoàn, mà chủ nhà A Tề bên kia chìm vào một mảnh im lặng.
Là đứa nào, đứa nào bảo đến nhà tao họp mặt!!!
Cố Mộng Diệp ngồi một bên rầu rĩ, mà Tề Hoàng Thiên là người nhận ra đầu tiên nên đã lên tiếng.
"Cả đám bọn bây im lặng chút coi, hình như tiểu thiếu gia có tâm sự đó!".
Nghe đến lần đầu tiên Cố Mộng Điệp một tiểu thiếu gia vô ưu vô lo vô nghĩ, lại có tâm sự khó giải bày khiến cả đám vô cùng hứng thú, liền tụ đầu lại ngồi xung quanh Cố Mộng Diệp hóng hớt.
Cố Mộng Diệp cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của tụi nó liền giả vờ đau khổ mà rầu rĩ.
"Tao đúng là có tâm sự".
A Tần lên tiếng.
"Mày nói tụi tao nghe đi, có khi tụi tao giúp được đó!".
Vì thế mà chúng ta lại tiếp tục chuyên mục hỏi đáp.
Hỏi: Nếu một người rất đẹp trai cho tụi bây vào nhà ở thì tụi mày sẽ nghĩ gì đầu tiên?
Đáp : Chính là người ta thích mình!
Đáp : Còn có nhân bánh bao lớn thơm ngon như vậy sao?
Đáp : Chắc là thương hại.
Cố Mộng Diệp sàn lọc những câu trả lời sau đó chọn đáp án đầu tiên.
Hỏi: Nếu mày thích người ta nhưng người ta lại lấy hợp đồng ra cản trở tụi bây thì sao?
Đáp : Chính là muốn tạo khoảng cách giữa cả hai, không muốn bản thân chìm đắm trong tình yêu.
Đáp : Là ghét mình đó, huhu.
Đáp : Không có tương lai.
Cố Mộng Diệp lại tiếp tục sàn lọc câu trả lời, vẫn là câu trả lời đầu tiên hợp ý hắn hơn.
Hỏi: Nếu một người bị chuốc thuốc nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo mà lại chủ động hôn, rồi còn cho mày giúp anh ta thì chính là ý gì?
Đáp : Chính là người ta thích rồi đó!
Đáp : Đã bị chuốc thuốc còn giữ được lý trí? Có ảo ma can na da quá không vậy?
Đáp : Chỉ muốn giải tỏa nhu cầu sinh lý.
Cố Mộng Diệp tiếp tục tiếp thu đáp án thứ nhất.
Hỏi: Vậy người nọ sẽ lo lắng khi mày xảy ra chuyện thì người đó có thực sự thích mày không?
Đáp : Thích đó, cá luôn!
Đáp : Hẳn là mày có cái gì đó để người ta lợi dụng.
Đáp : Sao tao thấy tình yêu của mày lạ lắm.
Cố Mộng Diệp tiếp tục tiếp thu câu hỏi đầu tiên, cuối cùng hắn kết luận Thẩm Nhạc Thần chính là thích mình, vì thế mà ôm tâm trạng sung sướng lên đến tận mây.
Mà A Tề và Tề Hoàng Thiên bên kia bốn mắt nhìn nhau sau đó thở dài, quả nhiên không nên nhúng tay vào chuyện của người đang yêu đương, đầu óc của bọn nó chắc chắn không phải của người bình thường, mà suy nghĩ cũng khác luôn người bình thường nhiều lắm, đôi khi còn có thể tự phát đường cho mình, còn lúc buồn buồn thì tự ngược bản thân đến đau lên đau xuống.
Vài tuần sau Thẩm Nhạc Thần không đến công ty mà lấy xe đến Thẩm gia, dạo gần đây y hình như đi đi về về Thẩm gia nhiều hơn thì phải.
Dù sao thì hôm nay Thẩm gia có chuyện vui nên Thẩm Nhạc Thần không muốn vắng mặt một chút nào, chỉ là trùng hợp lúc y vào đến cửa đã thấy cả nhà ngồi đông đủ với nhau, hẳn là họp gia đình.
Cũng phải thôi, chỉ trong vòng một năm mà Thẩm gia xảy ra vô số chuyện khiến cổ phiếu của Thẩm gia tuột dốc không phanh, lão gia Thẩm lo đến mất ngủ nên mới họp mặt mọi người ra để răn dạy từng người.
Thẩm Nhạc Thần tới cũng vừa đúng lúc, vì thế ngồi xuống cùng nghe với mọi người.
Chỉ là câu chuyện vừa đến đoạn giữa đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài và tiếng bảo an nói vọng vào.
"Lão gia bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, bọn họ có lệnh bắt người".
Giọng của ông đầy vẻ sợ hãi.
Lão gia Thẩm cau mày, bảo cho cảnh sát vào nhà.
Cảnh sát vào nhà Thẩm gia giơ lên tờ giấy tạm giam giữ tội phạm Thẩm Mộc Vị cho mọi người trong nhà, rồi đi đến trước mặt Thẩm Mộc Vị mà bắt người.
Thẩm Mộc Vị còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vội vã đứng lên muốn chạy nhưng đã bị cảnh sát nhanh chóng bắt được và còng tay lại, giọng nói lạnh lùng của vị cảnh sát vang lên trong căn biệt thự này, cũng chẳng khác gì bản án tuyên bố cái chết của Thẩm Mộc Vị.
"Thẩm Mộc Vị, cô đã bị bắt vì tội đua xe trái phép và lừa đảo để chiếm đoạt tài sản của người khác".
Ả không thể tin nổi giương đôi mắt kinh hãi nhìn về phía Thẩm Nhạc Thần đang ngồi trên ghế bình thản nhìn, những chuyện ả làm đều rất kín đáo, nhưng vì lý do gì lại bị phát hiện, trừ phi...
Một cái tên lóe lên trong đầu Thẩm Mộc Vị - Thẩm Nhạc Thần kẻ một tay có thể che trời.
Lại như nhớ về cái đêm cách đây đã lâu lắm rồi, lúc Thẩm Nhạc Thần còn chưa dọn ra khỏi Thẩm gia, y đã từng nói rằng.
"Tôi có được điểm yếu của cô, đừng để một lúc nào đó tôi sẽ phơi bày nó ra ánh sáng"..