A Tề và Tề Hoàng Thiên là người nhận ra đầu tiên, nhận ra đằng sau nụ cười đó của hắn và dưới ánh mắt biết cười kia là một chú sóc có vô số vết thương trên người nhưng vẫn muốn đứng trước mặt mọi người biểu diễn, muốn được chú ý yêu thương.
Sau khi dọn dẹp xong mọi người cùng nhau đi ra ngoài, trước cổng công viên có hai chiếc xe sang trọng cùng đổ bên đường, một chiếc xe là của Cố Độ Nhãn, mà chiếc còn lại...
Cố Mộng Diệp không dám thở mạnh, hắn quên mất Thẩm Nhạc Thần có cài định vị vào điện thoại hắn phòng trường hợp hắn xảy ra chuyện.
Lúc mọi người đi ra khỏi cửa công viên hai chiếc xe bên đường kia đồng loạt mở ra, hai người đàn ông với cơ thể tuyệt đẹp đến không có chỗ chê kia đi xuống, cả hai không nhìn nhau nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về một người.
Cố Mộng Diệp muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ dám đi đằng sau A Tề không dám nhìn Thẩm Nhạc Thần.
Cố Độ Nhãn lên tiếng đầu tiên.
"Tiểu Điệp cùng về nhà thôi, không cần phải làm như vậy nữa".
Thẩm Nhạc Thần quần áo có chút xốc xếch, hơi thở cũng đứt quãng, lúc y đi vào nhà vệ sinh để chỉnh lại cảm xúc của bản thân một chút, mãi đến khi y đi ra nhưng lại chẳng thấy người đâu, một bàn đồ ăn trống trơn với tờ hóa đơn đã được thanh toán, y vội chạy đi hỏi lễ tân, mà lễ tân chỉ nói người đi với y đã đi cùng một người đàn ông khác ra ngoài rồi, mà khuôn mặt của người nọ lại xanh xao vô cùng.
Thẩm Nhạc Thần nghe vậy nghĩ Cố Mộng Điệp đã xảy ra chuyện vội vã chạy ra ngoài tìm kiếm xung quanh, ngón tay cũng ấn số điện thoại người nọ trong vô thức mà quên rằng mình có danh bạ người nọ, đầy đầu y chỉ là cảnh Cố Mộng Điệp bị bắt đi rồi bị người khác tra tấn.
Chỉ là gọi mãi cũng chỉ nhận lại toàn là giọng nói vô cảm từ tổng đài, Thẩm Nhạc Thần lấy xe ra vội vàng chạy xe đi tìm người nọ, mãi đến khi đầu dây bên kia kết nối, nhưng không phải là giong nói trong trẻo nhẹ nhàng kia mà lại là giọng nói nức nở của người bên kia, nháy mắt nghe thấy tiếng khóc bên kia, não y như dừng hoạt động, còn chưa kịp mở miệng hỏi câu thứ hai y đã bị người nọ ở đàu dây bên kia cúp máy.
Thẩm Nhạc Thần bị trận cúp máy này làm cho phát điên lên đi được, vội bật định vị điện thoai Cố Mộng Điệp lên, thấy người nọ đang ở một cái công viên gần đây, y vội đánh lái phóng nhanh đến chỗ đó.
Vừa đến nơi còn chưa kịp bước xuống xe y đã thấy Cố Mộng Điệp đi ra cùng với đám A Tần, đáy mắt đỏ hoe cùng với bộ quần áo không được chỉnh tề của hắn, Thẩm Nhạc Thần không nghĩ nhiều nữa còn nghĩ đám khốn kia đã làm gì em ấy, vội vã bước xuống xe.
Cố Mộng Diệp còn chưa kịp mở miệng bảo với Cố Độ Nhãn chúng ta về thôi thì Thẩm Nhạc Thần bên kia đã như một tia chớp mà chạy đến chỗ hắn đang đứng, kéo hắn ôm vào lòng tránh xa đám A Tần một khoảng cách xa.
Đáy mắt Thẩm Nhạc Thần nhìn đám A Tần như nhìn một đám xác chết, mà đám A Tần bên kia bị dọa cho sợ mất mật chỉ có thể chào tạm biệt mọi người rồi chạy mất dạng.
Cố Mộng Diệp có vùng thế nào cũng chẳng vùng ra được, mà vòng tay đang ôm hắn cũng tự nhiên mà siết chặt hơn rất nhiều.
Cố Độ Nhãn cau mày đi đến trước mặt Thẩm Nhạc Thần, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Cố Mộng Diệp ý định muốn kéo người về, trong giọng nói cũng chẳng còn hòa nhã dễ gần kia nữa, mà chỉ mang âm sắc lạnh lẽo cảnh cáo.
"Buông ra, tiểu Điệp nhà chúng tôi từ nay về sau sẽ không làm phiền hay liên hệ gì đến cậu nữa, mong cậu tha cho nó".
Thẩm Nhạc Thần cười lạnh chuyển dời ánh mắt nhìn xuống cánh tay của Cố Độ Nhãn, ý niệm muốn cắt đi cái tay kia cũng đã nghĩ nên làm như thế nào, y bật cười khàn giọng chất giọng phát ra cũng đáng sợ đến cực điểm.
"Người đã là của tôi, anh có quyền gì đòi lấy người đi?".
Cố Độ Nhãn cau mày, cảm nhận được một trận rét lạnh đến từ người trước mặt, nhưng anh vẫn kiên quyết muốn mang em trai về nhà, anh không muốn em trai ở bên tên ác quỷ này, chỉ sợ nếu anh bỏ đi đêm nay em trai lành ít dữ nhiều rồi.
"Người của anh? Thằng bé chẳng là của ai cả, mau thả em tôi ra".
Thẩm Nhạc Thần không nói hai lời liền khom người bế hẳn Cố Mộng Diệp lên người, Cố Mộng Diệp bị hành động của y làm cho bất ngờ chỉ có thể theo bản năng mà ôm lấy cổ Thẩm Nhạc Thần tìm điểm tựa.
"Hợp đồng của em ấy còn hiệu lực, nếu đơn phương hủy hợp đồng tôi có thể kiện người đấy".
Cố Độ Nhãn trầm mặc, là một người đầu tư nên anh hiểu rõ hợp đồng quan trọng đến mức nào, chỉ là không ngờ Thẩm Nhạc Thần vậy mà hố lớn như vậy, giọng anh có chút thương lượng.
"Tôi sẽ đền hợp đồng cho anh, chuyện này coi như dừng tại đây, về sau tôi cam đoan sẽ không để em ấy xuất hiện trước mặt quấy rầy cậu nữa".
Thẩm Nhạc Thần cười lắc đầu, y nghiêng đầu dựa vào đầu của Cố Mộng Diệp muốn ngửi lấy mùi hương trên người hắn, mãi một lúc sau y mới lên tiếng với chất giọng khàn.
"Tôi không cần tiền, hiện tại em trai của anh là người của tôi trừ khi hợp đồng hết hiệu lực thì người vẫn là của tôi".
Cố Độ Nhãn gấp muốn chết vội hỏi Cố Mộng Diệp còn đang mê man bên kia.
"Em kí hợp đồng bao nhiêu năm?".
Cố Mộng Diệp từ cơn hoang mang đi ra, bị anh hỏi như vậy liền đứng hình vài giây như đang suy nghĩ, mà Thẩm Nhạc Thần đã tri kỉ thay hắn trả lời.
"Cả đời".
Cố Mộng Diệp.
"...".
Thật sự ngay cả em cũng bị hố, em không biết hiệu lực hợp đồng lại như vậy ah!!!
Cố Độ Nhãn.
"...".
Kiểu này cứu gì được nữa?
Dưới cái bảng hợp đồng đầy quyền lực như thánh chỉ nhà vua kia, Cố Độ Nhãn vẫn là thua người trước mặt, nhưng anh vẫn không muốn rời đi nói.
"Mộng Điệp theo anh về nhà, ngoan".
Cố Mộng Diệp biết tâm trạng Thẩm Nhạc Thần nảy giờ vẫn không tốt, nhìn cách y bế hắn liền biết, vả lại hình như y có chuyện muốn nói với hắn, nên đứa em trai ngoan của Cố Độ Nhãn đã lắc đầu bảo.
"Anh về trước đi, em nói chuyện với Thẩm Nhạc Thần xong lại về nhà với mọi người".
Cố Độ Nhãn nhưng vẫn ngoan cố.
"Nhỡ đâu tên này giết em thì sao?".
Cố Mộng Diệp lắc đầu mỉm cười.
"Y sẽ không làm vậy đâu".
Vì em còn chưa hết giá trị lợi dụng mà.
Vì thế ai đó chỉ có thể cắn răng mở cửa xe lái về nhà một mình, thầm nghĩ về nhà họp đại hội gia đình mới được, anh phải cứu em trai thoát khỏi tên ác quỷ kia!
Cố Mộng Diệp nhìn thấy xe anh trai đã đi xa liền nói.
"Anh thả tôi xuống đi".
Hắn cảm thấy kiểu bế này không ổn chút nào, cứ ngượng làm sao ấy.
Thẩm Nhạc Thần không thả người xuống nhưng ánh mắt từ nảy đến giờ vẫn luôn nhìn từ đầu đến cuối thân thể của hắn, muốn nhìn ra một chút gì từ người người nọ, mãi mà không thấy dấu vết nào y mới an tâm một chút, cảm xúc muốn giết người kia mới kiềm chế lại được.
Y đưa người vào xe đặt người nọ lên ghế phụ, cài khóa an toàn rồi đóng cửa lại mới đi về cửa bên kia, lái xe đưa người về nhà, mà trên cả đường đi y chẳng nói chẳn rằng cái gì cả, khiến Cố Mộng Diệp lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy người nọ nói gì, nghĩ về nhà chắc sẽ nói chuyện nhưng về nhà rồi người nọ chỉ cởi dây an toàn cho hắn, rồi tiếp tục bế hắn đi về phòng của y.
Cố Mộng Diệp.
"?".
Chắc là vào phòng rồi nói chuyện đúng không?
Tuy nhiên đợi đến khi y tắm xong, hắn cũng tắm xong, y chỉ ôm hắn lên giường tắt điện rồi đi ngủ.
Cố Mộng Diệp.
"?".
Chờ không được hắn mở miệng nói.
"Anh...".
"Im lặng".
Thẩm Nhạc Thần không cho người nọ lên tiếng, chỉ siết chặt vòng tay của ôm người nọ vào lòng ngửi sữa tắm mùi hương cà phê trên người của Cố Mộng Diệp, đầy lòng đều là hài lòng, cảm thấy người của hắn nên là bị mùi của y bao phủ chiếm lấy, như vậy mới hợp lý.
Cố Mộng Diệp không dám nói nữa, chỉ nhắm mắt đi ngủ dù sao hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, mà hắn cũng mới khóc xong nên dễ vào giấc ngủ vô cùng, lại còn ở trong căn phòng toàn là mùi hương của Thẩm Nhạc Thần, chỉ vài phút sau đã thở đều đều ngủ ngon lành.
Mà Thẩm Nhạc Thần bên cạnh khẽ mở đôi mắt đen của mình ra, chăm chú nhìn khóe mắt ửng hồng của Cố Mộng Diệp, y thả nhẹ một nụ hôn lên khóe mắt người trong lòng, khẽ thì thầm.
"Thật xin lỗi, để em chịu uất ức rồi".
Nhưng quả thật hiện tại lòng anh có quá nhiều suy nghĩ phức tạp, chưa thể dọn một chỗ sạch sẽ cho em vào ở được, vì thế xin em đừng chạy đi, đợi anh, đợi anh dọn dẹp lại mọi thứ sẽ bù đắp cho em..