Tiêu Hỷ Nhi mới vừa đính chính lại một tin rất nghiêm trọng, một sự việc làm cô rất sợ hãi.
Mấy ngày trước mẹ Tiêu có cầm tay cô hỏi cô có bạn trai chưa, ngay tức khắc trong đại não Tiêu Hỷ Nhi liền nhớ đến Tiêu Á Ký, cô liền cảm thấy cao đấu hiệu không tốt, cô cứng người gần mười phút, là mẹ Tiêu thấy cô thất thần nên lay cô.
Tiêu Hỷ Nhi mang theo suy nghĩ kinh sợ mà hoàn hồn, lắp bắp nói rằng mình không có, cứng nhắc cầm dâu tây bỏ vào miệng.
Vì sao chứ, vì sao chứ?... tại sao lại nghĩ đến Tiêu Á Ký.
Sợ hãi thật sự nhiều hơn kinh ngạc.
Mẹ nó, dâu chua quá!!!.
Tiêu Hỷ Nhi nhăn mày, bà Tiêu thấy vậy thì thở dài, cũng không muốn ép con gái.
" xem con kìa, ăn từ từ thôi, mẹ không giành với con ".Trong lòng cô thấp thỏm không yên, Mẹ cô không biết cô bởi vì bối rối mới như thế.
Tiêu Hỷ Nhi cười cười định đi lên phòng, lại nghe mẹ Tiêu nói.
" con gái cũng lớn rồi, nếu không có đối tượng, vậy thì chọn người gần bên cũng tốt lắm, biết không?".
Cô nhìn Bà, không rõ mẹ hôm nay nghĩ gì, c cảm thấy hôm nay bà là lạ chọn ai gần nhà cơ?... có sao?.
Bất giác cô lại nghĩ đến Tiêu Á Ký.
Tiêu Hỷ Nhi lại sợ hãi, cái sợ này rất nặng nề làm cô cảm thấy không tốt.
Mẹ đang ám chỉ điều gì?.
Tiêu Hỷ Nhi cũng không muốn nghĩ nữa:" mẹ, con lên phòng đây ".
Nói rồi, mang theo nhiều rối rắm co chân chạy mất.
Mẹ Tiêu nhìn con gái lủi mất thì lại thở dài, đã ám chỉ như thế, không hiểu nổi, khi nào mới chịu nhận ra đây.
Bà thật lo lắng cho hai đứa nhỏ này, bà từ lúc nghe được Tiêu Á Ký quỳ trước mặt mình nói ra tâm nguyện liền giật mình, đơn giản là tâm nguyện của Tiêu Á Ký chính là con gái bà, Tiêu Hỷ Nhi, lúc đầu cũng khó tiếp thu một chút, thử hỏi đứa con mình nuôi hai mươi mấy năm, không có yêu thì cũng có thương, tuy là không phải con ruột nhưng bà lại yêu thương hết lòng, đùng một cái...
Không ai có thể nhanh chóng tiếp thu được.
Bà nhớ rõ lúc đó không khí rất nặng nề...
Nhưng dù sao, cũng không thể không khó tiếp thu được." con nói con yêu Hỷ Nhi?".
Tiêu Á Ký gật đầu:" vâng, con yêu em ấy?".
Bà Tiêu lúc này vuốt ngực, cảm thấy quá sốc, ông Tiêu thì một mực duy trì trầm lặng.
Bà lại nói:" con biết mình đang nói cái gì không?"
" vâng con biết "
Tiêu Á Ký chắc chắn xác định.
Bà Tiêu không còn gì để hình dung.
Ông Tiêu ôm vai Vợ, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới thở dài:" thôi đi, dù sao, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, suy nghĩ nhiều làm gì ".
Bà nghĩ ông cũng nói đúng, cũng là thôi đi, con cháu, tự nó giải quyết, dù sao cũng không phải con ruột, nuôi nấng bao nhiêu năm, tính cách đứa nào bà cũng rõ, giao con gái cho Tiêu Á Ký, ngược lại bà cảm thấy an tâm.
Nghĩ thông suốt, thì ra cũng không khó để tiếp nhận, nhận định còn nhanh chóng rõ ràng hơn bà tưởng.
Bà khẽ thở ra:" được rồi, con muốn làm sao thì làm, chúng ta không can thiệp vào chuyện của các con ".
" ba mẹ, cảm ơn hai người, con sẽ đối xử tốt với em ấy".
Tiêu Á Ký từ xưa đến nay rất ít khi để cho người khác đoán được mình suy nghĩ gì, nhưng giờ khắc này lại bộc lộ rõ thần sắc trên mặt, tất cả đều là mừng rỡ, bà nhìn thấy, càng thập phần an tâm.
Ba người trong thư phòng, không khí là lạ không được thoải mái, chỉ có người nào đó là không hay biết gì, nằm trong phòng của mình ngủ một cách hạnh phúc, thỉnh thoảng còn đạp chăn.
( à, đang nói Tiêu Hỷ Nhi lo ngủ á mà