Sau khi xe dừng lại trước cổng Vân Thành, Tần Nguyệt nhìn phản ứng của Văn Diễm rồi khẽ nói:“Ờm, tới nơi rồi.
”“Cô làm ở đây?”Tần Nguyệt không nghe ra cảm xúc gì trong lời nói của Văn Diễm, cô ừ một tiếng.
Cô vẫn cứ cảm thấy tự nhiên có chút gì đó không nói nên lời, tôi làm ở đây thì liên quan gì đến anh, nhưng cố tình, trong lòng cô cứ cảm giác hơi có tật giật mình.
Người đàn ông không hỏi nữa, ánh mắt anh nhìn vào nơi đó tới xuất thần.
Tần Nguyệt bị anh làm cho hơi không thoải mái, cô nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.
“Khoan đã.
”Tần Nguyệt mới vừa đóng cửa xe, người đã ông đã lập tức ló đầu ra từ cửa sổ.
Tần Nguyệt dừng bước chân lại, hỏi:“Gì nữa?”Người đàn ông mím môi, thản nhiên nói:“Tan làm về cùng nhau nhé.
”“Hả?”Không chờ phản ứng Tần Nguyệt lại, Văn Diễm đã vội quay đầu đi.
Tần Nguyệt đứng nhíu mày tại chỗ, sau đó cô xoay người đi về phía cửa chính công ty.
Trên lầu, trong văn phòng chủ tịch, Tư Kính Đường gắt gao siết chặt nắm tay, trên gương mặt gian ác hiện lên một tia thâm ý.
Sau đó hắn nhếch môi cười, trò chơi càng ngày càng thú vị.
“Thưa cô, chỗ này không thể tùy tiện đi vào.
”Tần Nguyệt theo thói quen đẩy cửa ra, cô vừa định lên thang máy, đã bị lễ tân cản lại.
“Thưa cô, mời cô đưa ra giấy chứng nhận.
”“Ngại quá, tôi vẫn chưa có giấy chứng nhận.
”Tần Nguyệt thoáng dừng lại rồi nói:“Cô gọi điện thoại cho Tư tổng đi, nói là Thẩm Tinh Nguyệt tới đưa tin, tôi là do anh ta trực tiếp mời tới.
”Trong mắt người lễ tân hiện lên một tia hoài nghi, nhưng cô ta trông Tần Nguyệt lại không giống đang nói dối, bèn cầm điện thoại lên gọi.
“Dạ, được, tôi hiểu được.
”Sau khi đã xác nhận xong, người lễ tân mới cười nói:“Ngại quá cô Thẩm, hiện giờ Tư tổng đang có cuộc họp, tôi không có cách xác định được, hay là cô cứ ngồi bên kia chờ trước nhé.
”Tần Nguyệt nhíu mày, trong lòng ít nhiều đã hiểu ra dụng ý của Tư Kính Đường, đúng thật là ấu trĩ!Cô xoay người đi đến khu nghỉ ngơi.
Đối với Vân Thành, cô không còn gì xa lạ nữa.
Tần Nguyệt đã không ở đây mấy năm, xem ra Vân Thành phát triển cũng không tệ lắm.
Từ những tấm áp-phích xung quanh này đều là người mới mà cô chưa từng gặp, bao gồm cả những người trong công ty, hầu hết không có ai là cô quen.
Tần Nguyệt xoa xoa trán, đầu vẫn còn hơi mơ hồ, chắc là do tối hôm qua cô ở bên ngoài nên bị cảm lạnh.
Tần Nguyệt nắm chặt quần áo, sờ sờ túi, lúc này cô mới nhớ ra mình không mang theo điện thoại.
.