Tổng Tài Bớt Giỡn Chút!

chương 13: lại bị ghét

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại thì toàn công ty đã biết Chủ Tịch đại nhân của họ đã về rồi, dù không gây náo loạn ầm ĩ như trong phim hay thấy nhưng trong lòng bọn họ có cả ngàn trái tim đang nhảy nhót ấy chứ.

Không đánh đồng tất cả nhân viên nữ đều như thế vì đâu phải ai cũng đang ở thời thanh xuân, còn độc thân và nhất là đâu phải ai cũng ảo tưởng sức mạnh như những người ở bộ phận marketing.

Có những người luôn an phận thủ thường, không màng xung quanh, cứ thế mà sống thôi. Hoặc cũng có người an phận nhưng do tính nhát gan nên không dám lỗ mãng.

Còn phòng chiến lược marketing, thì hầu như nữ là nhiều. Mà nữ thì tính tình hay 'gossip' là chuyện thường, nhưng vấn đề là họ lại làm marketing. Mà marketing thì sao? Thì phải có trí tưởng tượng rất phong phú và dào dạt thì mới kham được cái ngành này.

Lại nói tưởng tượng phong phú là sao? Đó là luôn nghĩ mình sẽ có thể thành thế này thế kia, cuộc sống sẽ như trong ngôn tình! [Đây là mình nói bối cảnh trong truyện mình, ngoài đời thì bỏ đi, mình không có ý xúc phạm nha =))]

Đấy! Đấy mới là vấn đề! Họ cứ nghĩ là cứ lượn lượn vài vòng trước mặt sếp, thì y như rằng thế nào sếp cũng dính chưởng!

Thế là khi Lôi Dực và Trân Vũ xuống dưới sảnh lớn, có không ít nhân viên nữ đang 'đi dạo', còn có nhân viên nam nữa chứ. Các bạn biết đấy, nam 'nghía' nam không còn là chuyện lạ nữa...

Hầu hết là từ các khu làm việc khác đi qua, bởi vì tòa nhà này chủ yếu là dành cho các CEO và những bộ phận chủ chốt, liên quan đến sản xuất xuyên quốc gia

Mà những người đó thì đâu ai rảnh như vậy vả lại gần như ai cũng ở tuổi trung niên rồi!

Thấy Lôi Dực đi hiên ngang như một vị thần, bọn họ không khỏi má đỏ tim đập. Nhưng kế bên còn có ai kia??

Là cái cô Trân Vũ tuần trước bị nghi là bán đứng công ty đó sao? Nghe nói có ai chống lưng nên mới được ưu đãi đặc biệt! Nay lại còn đi với tổng tài nữa chứ! Thật đáng ghét!

Thế là chỉ trong vài giây đi từ thang máy ra ngoài cửa thôi thì không chỉ có Lôi Dực là tâm điểm mà còn có cô thư kí bé nhỏ Trân Vũ!

Trân Vũ vừa đi vừa nhìn dáo dác xung quanh, vì vẫn chưa quen thuộc nơi này mà, nhìn cho quen. Ai ngờ lại thấy mấy nhân viên kia nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, có cả mấy người ở bộ phận cũ nữa!

Lúc trước họ hay nói mình có quan hệ nên mới được nhận vào đây, không lẽ bây giờ họ đang nghĩ mình với chủ tịch có gì mờ ám sao??

Trân Vũ nhăn mặt khó chịu. Đúng là bọn người thiển cận mà! Đừng nghĩ tính tình Trân Vũ nhát gan sẽ luôn im lặng mà cho qua, cái gì cũng vậy thôi, 'tức nước vỡ bờ', chuyện lần trước cô chưa nguôi ngoai, nay lại còn thêm vụ này, dù có hiền cỡ nào thì cũng thành dữ thôi!

Lôi Dực lái chiếc siêu xe của mình từ gara ra thì thấy Trân Vũ đang đứng đợi với vẻ mặt không vui. Hắn nhớ hắn lấy xe nhanh lắm mà, cô đứng đợi đâu có lâu?

Không đúng! Trân Vũ là người thế nào hắn hiểu rõ nhất, dù đứng đợi lâu hơn đi nữa cô cũng sẽ không than phiền, chắc chắn có chuyện gì đó.

Lúc nãy vẫn bình thường, chỉ có ra sảnh gặp bọn người kia... Hừm! Ra là thế!

Trân Vũ thấy một chiếc siêu xe màu xanh vô cùng bắt mắt đậu ở trước mặt mình. Người trong xe hạ kính xuống thì cô mới biết đó là Lôi Dực.

Chừng chờ một chút cô mới bước lên xe. Thật không muốn đi với anh ta tý nào! Vừa áp lực vừa bị hiểu lầm nữa chứ!

Lôi Dực thấy Trân Vũ chừng chờ không muốn lên xe thì cả người lại bắt đầu mưu tính chuyện xấu rồi! Để xem hắn sẽ xử đám người kia thế nào!

Biết Trân Vũ sợ mình hắn nửa thấy vui nửa thấy bực. Vui là vì sau này không lo mất vợ, nói gì vợ cũng nghe cả, lại thêm tính Trân Vũ dễ bảo sẵn, nên việc này càng khả thi. Bực là tại sao lại sợ chồng tương lai của mình??

Trên xe Lôi Dực đã cố làm vẻ mặt thoải mái nhất của mình để 'an ủi' Trân Vũ, vậy mà cô chẳng thèm để ý, cứ nhìn đăm đăm ra kính xe làm gì thế nhỉ? Ở ngoài đó có ai đẹp hơn hắn à?

Thật ra Trân Vũ làm gì có tâm trạng mà để ý Lôi Dực. Cô là để ý đám người kia, cô không muốn, mà nói thật là sợ bị bọn họ hiểu lầm! Cô không thể để mình giống chị ấy... tuyệt đối không!

---------------

Lôi Dực dừng xe ở một nhà hàng cấp trung, hắn biết Trân Vũ không thích đến những nơi quá sang trọng.

Toàn bộ món ăn đều do Lôi Dực chọn, khi hắn đưa menu cho cô thì cô cười hì hì từ chối. Lôi Dực thừa biết khẩu vị của Trân Vũ, gọi toàn các món cô thích ăn.

Món ăn đem ra thì Trân Vũ cứ ăn thôi, cũng không bận tâm tới việc tại sao đối tác không tới luôn. Ăn ngon miệng tới mức mà Lôi Dực muốn hỏi cô có cần kêu thêm hay không!

Người ta nói 'trời đánh tránh bữa ăn', cô cũng rất ngoan ngoãn làm theo, bỏ mặc mối lo âu khi nãy, ăn là chính mà. vả lại đồ ăn lại ngon như vậy nữa chứ!

Thế là bữa ăn đầu tiên của bọn họ trôi qua trong không khí như vậy đấy, người thì lo ăn quên trời đất, người thì cười trừ lắc đầu bó tay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio